Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

chương 149: ngoại truyện 17: bẫy lạc trạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Lệ Lệ bị Lạc Trạch bế ngang, gương mặt không hiểu, cô vòng tay lên cổ anh, hỏi.

"Anh ôm tôi thế này làm gì? Tôi tự đi được rồi."

Lạc Trạch nhàn nhạt liếc cô một cái, khẽ động khóe miệng, một chút thể diện cũng không chừa lại cho cô.

"Anh yên tâm sao được, ai biết trong đầu em nghĩ cái quỷ quái gì chứ.” Lạc Trạch không chút cố kị “chê bai” Giang Lệ Lệ.

Giang Lệ Lệ căm tức nhìn Lạc Trạch, choáng nha, lúc nào thì mình bồn chồn lo lắng, đi đứng cũng không yên chứ. Cô là người luôn bình thản lạnh nhạt, được chưa? Mà thôi, anh ta tự nguyện ôm thì cứ ôm đi. Được Lạc thiếu phục vụ thế thì cô cứ hưởng thụ cho tốt thôi, “báo thù” không vào lúc này còn đợi lúc nào nữa. Nghĩ tới đây, đáy mắt Giang Lệ Lệ lộ ra tia lấp lánh vì thực hiện được gian kế.

Lạc Trạch thu hết vào trong mắt vẻ mặt cô nhưng cũng không vạch trần, chỉ ôm cô đi về phía xe.

Tuyến phân cách ——

Đi một lát đã tới biệt thự của Phàm Ngự, Giang Lệ Lệ mở cửa xe, vừa muốn bước ra, chưa kịp có động tác gì đã bị người ta bế lên

"Em muốn làm cái gì? Tốt nhất là nhớ kĩ cho anh, em bây giờ không phải chỉ có một mình, đừng có xúc động như vậy.” Lạc Trạch ôm cô, sải bước đi vào trong biệt thự.

Giang Lệ Lệ vẻ mặt không phục nhìn Lạc Trạch, cắn răng, trong lòng thầm nghĩ, anh ta thích phục vụ như vậy, lát nữa để anh ta phục vụ đủ đi.

Phàm Ngự cùng An Tuyết Thần đang ăn sáng, nhìn hai người kia đi tới. fd An Tuyết Thần nhìn hai người, lên tiếng.

"Ai u, còn ôm đi vào, đây chính là Hoàng hậu a." An Tuyết Thần nhìn hai người, cười nói.

Giang Lệ Lệ khuôn mặt nhỏ đỏ lên còn Lạc Trạch lại vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt. Anh liếc nhìn An Tuyết Thần một cái, nhàn nhạt mở miệng.

"Phải rồi, cô bây giờ chẳng phải cũng là Thái hậu sao?” Lạc Trạch trêu An Tuyết Thần.

Giang Lệ Lệ đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

"Thả tôi xuống. e Tôi đi được mà."

Lạc Trạch đặt cô ở trên ghế sofa, không đợi Giang Lệ Lệ đứng lên, đã nghe tiếng Lạc Trạch “cảnh cáo”.

"Ngồi đàng hoàng cho anh, không được lộn xộn.”

Giang Lệ Lệ ấm ức, tức giận nghiến răng nghiến lợi, quay mặt đi không thèm nhìn anh nữa, một mình ngồi hờn dỗi.

An Tuyết sáng sớm thấy thế đi qua chỗ cô, tay đỡ lấy bụng, từ từ ngồi xuống. Nhìn cô đã có vẻ đi lại không tiện, Giang Lệ Lệ đưa tay đỡ cô ngồi xuống.

"Tuyết Thần, cậu cũng sắp sinh rồi phải không?” Giang Lệ Lệ vuốt ve cái bụng lớn của An Tuyết Thần, nói.

"Ừ, còn hơn mười ngày nữa là ngày dự sinh. Rốt cuộc cũng sắp sinh, thật là vất vả. A, là con gái đó.” An Tuyết Thần hạnh phúc nói, còn liếc nhìn qua Phàm Ngự đang uống cà phê. Phàm Ngự cũng nhìn cô, vẻ mặt thâm tình, yêu chiều, đôi mắt đen tràn đầy yêu thương.

Giang Lệ Lệ vuốt ve bụng cô, chợt kêu thành tiếng, vẻ mặt vui mừng.

"A"

Lạc Trạch liền khẩn trương, vội ngồi xổm xuống, đỡ vai cô, ánh mắt lo lắng, gấp gáp hỏi.

"Sao thế? Chỗ nào không thoải mái? Là bụng sao? Hả?"

Phàm Ngự ở một bên nhìn biểu hiện của Lạc Trạch, khóe miệng khẽ nâng lên, cái dáng vẻ này không phải giống anh lúc đầu sao? Chuyện gì cũng gấp gáp, ngạc nhiên như vậy, thật là giống như đứa nhỏ.

Giang Lệ Lệ mặt hưng phấn nhìn Lạc Trạch, sau đó bắt lấy tay anh.

"Bé con động, bé con trong bụng Tuyết Thần động, có phải sắp sinh không?” Giang Lệ Lệ khẩn trương nói. c Lập tức khóe miệng Lạc Trạch không nhịn được co quắp. Tối qua rất khuya anh mới ngủ chính là vì đã lên mạng tìm hiểu một chút những điều cần lưu ý khi mang thai. Đây chỉ là máy thai thôi.

An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ so với mình còn khẩn trương hơn, cười ra tiếng.

"Ha ha, Lệ Lệ, đừng khẩn trương như thế. Cái này gọi là máy thai, ngày dự sinh của mình còn chưa tới.” An Tuyết Thần giải thích cho Giang Lệ Lệ, cũng không biết cô nghe có hiểu không nữa.

Quả nhiên.

"Máy thai? Là sao?” Qủa nhiên, Giang Lệ Lệ không hiểu gì, cũng dễ hiểu thôi dù sao cô cũng chưa từng có kinh nghiệm mà.

"Chính là bảo bảo đang hoạt động, cho nên em mới có thể cảm thấy." Lạc Trạch ở một bên giải thích. Anh thật phục cô gái này.

Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, nghi hoặc.

"Làm sao anh biết?"

Lạc Trạch nhíu lông mày, sau đó nhìn cô nói.

"Em cho rằng mọi người đều ngốc như em sao? Ngay cả kiến thức thông thường cơ bản cũng không biết.” Lạc Trạch làm bộ vô cùng hiểu biết.

"Anh cũng không phải phụ nữ, kiến thức thông thường này sao lại biết chứ?” Giang Lệ Lệ trợn mắt.

Phàm Ngự lúc này mới chen vào: “ Tôi nghĩ, nhất định là Trạch đã tìm hiểu qua một chút kiến thức rồi.”

Lạc Trạch mắt lạnh nhìn Phàm Ngự, ý là anh nhiều lời. Phàm Ngự chỉ nhún vai một cái thay cho lời đáp.

"Trạch, cậu và tôi lên lầu đi, tôi có chuyện muốn nói.” Phàm Ngự tới bên Lạc Trạch, khoác tay lên vai anh.

"Được. f Tuyết Thần, cô giúp tôi ngó chừng cô ấy nhé, đừng để cô ấy chạy loạn.” Lạc Trạch không quên quay lại dặn dò trước khi đi.

An Tuyết Thần ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Phàm Ngự, anh nhàn nhạt cười đáp lại cô.

Hai người lên trên lầu, đi vào thư phòng của Phàm Ngự.

An Tuyết Thần ngồi tán gẫu cùng Giang Lệ Lệ. Cô nhìn sang Lệ Lệ vẫn đang vuốt ve bụng mình.

"Lệ Lệ, cậu nghĩ lúc nào mới kết hôn, chờ lúc đứa bé sinh ra thì không hay lắm.” An Tuyết Thần hỏi cô.

Vừa nhắc tới vấn đề này, Giang Lệ Lệ liền thấy chán nản, khẽ lắc đầu.

"Kết hôn? Anh ấy sẽ lấy mình sao? Anh ấy không yêu mình, làm sao mà lấy?” Khuôn mặt Lệ Lệ lộ rõ vẻ vô lực cùng bất đắc dĩ.

An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ, cũng không tiện nói gì, chỉ thở dài một cái, hai người này làm sao lại ngu ngốc như vậy chứ. Không được, đừng trách cô dùng chiêu độc nha.

Thư phòng ——

Hai người ngồi ở trên ghế sa lon, dáng vẻ thoải mái như hai con báo lười biếng. Hai người nhàn nhã uống rượu đỏ, nhìn không ra là hai người mà hắc đạo bạch đạo nghe tên đều sợ hãi.

Phàm Ngự tay trái nâng cằm, nheo mắt lại, dáng vẻ lười biếng mà hấp dẫn.

"Trạch, cậu không tính kết hôn sao?"

Lạc Trạch hai chân bắt chéo, tựa vào trên ghế, một tay cầm ly rượu, tay kia tùy ý khoác lên trên vai ghế, dáng vẻ phóng túng.

"Mình còn chưa nghĩ, kết hôn có thực sự quan trọng không?” Lạc Trạch nói xong, đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

Phàm Ngự nhíu mày, nhìn Lạc Trạch, cuối cùng mở miệng.

"Có đôi khi, nhìn rõ lòng mình một chút, cậu sẽ nhận ra không giống như vậy. Thực ra thì cậu yêu Giang Lệ Lệ, cô ấy đã ở trong lòng cậu, cũng không phải mới bây giờ mà từ năm năm trước đã bắt đầu tiến vào trong lòng cậu rồi. Hiện tại theo thời gian bóng dáng cô ấy trong cậu lại càng lớn hơn.” Phàm Ngự chậm rãi nói.

Lạc Trạch nghe Phàm Ngự nói, lông mày nhíu lại, điều này anh thừa nhận. Trong lòng anh Giang Lệ Lệ đã có vị trí rất cao, không như mấy cô gái lúc trước. Nhưng, như vậy là yêu sao?

{ ngu xuẩn, sao lại có người đần như vậy chứ. Không yêu mà độc chiếm người ta như thế. f phải cho cậu mở mắt ra một chút mới được.}

Phàm Ngự thấy cậu ta không nói lời nào, vậy anh còn nhiều lời làm gì chứ? Xem ra nên nghe lời vợ anh nói, tới lúc mấu chốt phải dùng chút thủ đoạn mới được. b Người cực đoan lại chịu chút kích thích, sẽ chân thật bộc lộ bản thân mình.

Buổi tối, hai người ở lại biệt thự của Phàm Ngự dùng cơm, Giang Lệ Lệ ngồi trên ghế salon, đắp tấm thảm mỏng, đang lật xem sách cho bà bầu. Đây là Tuyết Thần đưa cho cô, để cô tìm hiểu một chút.

An Tuyết Thần kéo Phàm Ngự vào trong phòng bếp, thì thầm to nhỏ.

"Tiểu Ngự, như thế nào. f Bắt đầu thế nào đây?” An Tuyết Thần lôi kéo tay chồng, một tay khác đỡ eo, có chút khẩn trương.

Phàm Ngự lắc đầu một cái, khoác vai cô..

"Xem ra, phải dùng tới “chiêu” của vợ rồi.”

An Tuyết Thần liếc hai người đang ngồi trên ghế salon, mở lớn hai mắt. Sau đó quay qua nhìn chồng, níu lấy tai anh, ghé sát vào thì thầm.

"Vợ à, chiêu này của em có chút độc, nhưng mà anh ủng hộ em.” Phàm Ngự bội phục nhìn An Tuyết Thần.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, nhàn nhạt cười, nói.

"Chồng à, vậy thì cơm nước xong xuôi liền bắt đầu hành động thôi. Anh phải chuẩn bị thật kĩ đấy.” An Tuyết Thần cười gian nhìn Phàm Ngự.

Phàm Ngự nhìn vợ mình: “Được, lời vợ là thánh chỉ.”

(Vợ chồng nhà này thật là ngọt tới sợ. aĐúng là chị An “gần mực thì đen” mà, gian manh xảo quyệt quá.)

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó đi tới. "Ăn cơm thôi, Lệ Lệ, Trạch, tới ăn cơm.” An Tuyết Thần nhìn về phía hai người kia gọi.

Giang Lệ Lệ vừa nghe tới ăn tối, liền muốn chạy lại, ngay lập tức lại nhận được ánh mắt cảnh cáo từ phía đối diện đành ngồi im chờ Lạc Trạch tới đỡ mình.

Lại nói, không phải là nên vui mừng sao? Địa vị của mình được đề cao, nhưng sao lại không được tự nhiên? Giang Lệ Lệ được Lạc Trạch đỡ tới trước bàn ăn, đột nhiên cảm giác có chút giống Thái hậu và thái giám. Nghĩ tới đây liền bật cười.

"Ha ha"

Ba người nhìn Giang Lệ Lệ kì quặc, Tuyết Thần nhìn cô cười vui vẻ như vậy cũng cười theo, hỏi.

"Thế nào? Vui vẻ như vậy."

Giang Lệ Lệ ngồi trên ghế , sau đó liếc mắt nhìn Lạc Trạch rồi lớn tiếng nói.

"Hai người xem một chút, có giống một thái giám đỡ một Quý Phi không, ha ha?” Giang Lệ Lệ nói xong cũng đổ gục xuống bàn mà cười, cười tới vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không nhìn tới Lạc Trạch đang ngồi bên sắc mặt đã vô cùng khó coi, sắc mặt vừa đen vừa lo lắng.

An Tuyết Thần cười cười xấu hổ, liếc mắt nhìn Lạc Trạch, sau đó lúng túng nói.

"Ăn cơm thôi. Ha ha" An Tuyết Thần gắp rất nhiều đồ ăn cho Giang Lệ Lệ, đều là những món bổ dưỡng cho phụ nữ có thai. Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ vui vẻ, hỏa khí trong lồng ngực cũng áp chế xuống. Nếu là trước kia chắc chắn anh sẽ hung hăng mà trừng phạt cô một phen.

An Tuyết Thần trong lúc ăn, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn Phàm Ngự, dùng ánh mắt nhắn nhủ qua, anh cũng nhìn lại cô ý bảo cô yên tâm.

Ăn cơm được một lát, điện thoại Phàm Ngự vang lên. Anh đặt đũa xuống, ưu nhã lau tay sau đó mới cầm điện thoại lên, lông mày nhíu lại.

"Có chuyện gì?” Không biết đối phương nói cái gì chỉ thấy sắc mặt Phàm Ngự càng lúc càng khó coi, lại lo lắng. Sắc mặt âm lạnh, thậm chí còn phát ra tia khát máu.

Lạc Trạch nhìn ra có chuyện gì đó không đúng, cũng chau mày lại nhìn sắc mặt khó coi của Phàm Ngự. Chỉ có An Tuyết Thần biết rõ chuyện gì xảy ra, cô ngẩng đầu, gương mặt lo lắng, vẻ mặt giống y như thật. cf Hai vợ chồng nhà này có lẽ nên đi làm diễn viên thôi.

Qua một lúc lâu, Phàm Ngự hung hăng ném điện thoại xuống đất, nháy mắt tan tành thành mấy mảnh. Gương mặt âm lãnh, trên trán gân xanh cũng nổi đầy.

“Ngự, đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Trạch hỏi anh.

Phàm Ngự gật đầu một cái "Ừ. Hàng về bến tàu hôm nay bị người cướp rồi. Đáng chết, ít nhất là ba tỷ đó” Phàm Ngự vừa nói trong ánh mắt cũng tản ra tia nguy hiểm.

Lạc Trạch lông mày nhíu chặt.

"Trạch, đi theo mình một chuyến." Phàm Ngự đứng dậy, muốn đi ra ngoài.

Lạc Trạch cầm lấy áo khoác cũng đứng dậy. Lúc này An Tuyết Thần mới lên tiếng.

"Tiểu Ngự, chờ một chút." An Tuyết Thần đỡ bụng, vẻ mặt khẩn trương, vuốt ve gương mặt tuấn tú của anh.

"Phải cẩn thận một chút. b Lệ Lệ sẽ ở lại đây.”

Lạc Trạch liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ, phát hiện cô cũng đang lo lắng nhìn mình, trong lòng dâng lên cảm giác như có gì đó thắt chặt lại. Là hạnh phúc sao?

Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, cắn môi, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Cẩn thận một chút."

Lạc Trạch nhìn cô gật đầu, sau đó cùng với Phàm Ngự rời khỏi biệt thự. Giang Lệ Lệ vẫn đang lo lắng cho Lạc Trạch lại đã thấy An Tuyết Thần tươi cười.

Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần đang cười hài lòng tới quỷ dị khiến cô rợn cả tóc gáy, khóe miệng co quắp.

"Tuyết Thần, cậu làm sao vậy? Còn cười được nữa sao, chồng cậu phải ra ngoài, không lo lắng sao?”

An Tuyết Thần lắc đầu một cái, sau đó ngồi vào bên người cô, nhìn cô, nói.

"Không lo lắng, mình đã sớm biết." An Tuyết Thần rất tự nhiên nói.

Giang Lệ Lệ mơ hồ không hiểu, nhìn An Tuyết Thần.

"Cậu đã sớm biết?"

"Ừ, biết, căn bản là không có chuyện gì." An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ nói, lại cố ý lấp lửng.

Giang Lệ Lệ gương mặt không hiểu cùng nghi hoặc.

"Ai nha, cậu nói rõ đi, chuyện gì xảy ra?”

An Tuyết Thần cười nhạt một tiếng, sau đó tiến tới bên tai Giang Lệ Lệ nói thầm nửa ngày, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Lệ cũng biến sắc, kinh ngạc nhìn bạn tốt.

"Được không? Có thấy là hơi quá đáng không? Lạc Trạch nếu biết sẽ giết mình mất.” Giang Lệ Lệ nghĩ một chút liền sợ hãi, rùng mình một cái, cái khay đầy con ngươi kia cô vẫn còn nhớ rõ.

An Tuyết Thần nhìn bộ dạng không có chút tiền đồ của cô liền vỗ vỗ vai cô.

"Không có việc gì, anh ta có biết thì cũng là lỗi của bọn mình. Cậu bây giờ có khác gì Thái Hậu, sao phải sợ anh ta ăn cậu chứ?”

Giang Lệ Lệ do dự, cô cũng rất muốn biết tình cảm của Lạc Trạch với mình là như thế nào. Cô cắn cắn môi, lại thấy Tuyết Thần nói cũng đúng. a Cô bây giờ có bảo bảo, Lạc Trạch cũng hiểu rõ, sẽ không hành hạ gì cô đâu. f Vẻ mặt rối rắm, cô lo lắng nhìn An Tuyết Thần, hỏi một câu không xác định.

"Thật, không có việc gì?"

An Tuyết Thần cười vô cùng kiên định với Lệ Lệ, nắm lấy tay cô.

"Sẽ không, mình bảo đảm, chỉ cần cậu làm theo lời mình.” Ánh mắt An Tuyết Thần kiên định. Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ chuyện gì không làm được chứ, huống chi còn dựa vào thân phận và địa vị của chồng cô.

Nghe bạn tốt khẳng định, Giang Lệ Lệ cũng quyết định thử một lần, bắt đầu gài bẫy Lạc Trạch.

Tuyến phân cách ——

Bến tàu, bắt đầu bắn nhau, Phàm Ngự cùng Lạc Trạch đã chạy tới, mị ảnh nhìn thấy Phàm Ngự Lạc Trạch đến, rảo bước về phía họ, trên mặt toàn là bụi bặm.

"Thiếu chủ, Lạc thiếu"

Lạc Trạch gật đầu một cái, liếc mắt nhìn tình huống xung quanh, nhìn như vừa trải qua một trận kịch chiến. eb Phàm Ngự thừa dịp Lạc Trạch quan sát xung quanh, liếc mắt nhìn Mị Ảnh, anh ta gật đầu, ý rằng đã hiểu.

Phàm Ngự nhíu chặt lông mày, thanh âm lạnh lẽo.

"Như thế nào?"

"Thiếu chủ, đều bị lấy hết, một thùng cũng không còn.” Mị Ảnh khổ sở nói.

Lạc Trạch nhíu chặt lông mày nhìn gương mặt lo lắng của Phàm Ngự.

"Ngự, làm thế nào? Mị Ảnh, biết đối phương là ai không?" Lạc Trạch nhìn Mị Ảnh mở miệng hỏi.

Mị Ảnh lắc đầu một cái, bởi vì thất thủ, không dám ngẩng đầu cho nên vẫn cúi đầu, Lạc Trạch nghĩ là như vậy.

"Không biết, bọn họ chỉ nói, nếu muốn lấy lại hàng, chờ bọn họ gởi thư." Mị ảnh có chút mệt mỏi nói.

Lạc Trạch liếc mắt nhìn Phàm Ngự, môi mỏng mím chặt.

"Vậy chúng ta sẽ chờ, tôi muốn nhìn xem, ai to gan như vậy. Hàng của bọn ta mà cũng dám cướp. Về thôi.” Phàm Ngự nói xong cũng xoay người rời đi, Lạc Trạch đi sát phía sau, chính anh cũng đang tự hỏi đám người kia là ai mà lá gan lớn như vậy.

Trên xe, Lạc Trạch suy tư một chút, lo lắng nhìn Phàm Ngự nói.

"Ngự, cậu nói xem ai dám cướp hàng của cậu? Ở X thị này hẳn là không có chứ.” Lạc Trạch nghiêm túc nói.

Phàm Ngự vuốt vuốt mi tâm, sau đó trầm giọng ừ một tiếng.

"Ừ, xem ra là có người dừng chân ở X thị này.” Phàm Ngự không mặn không nhạt nói.

"Xem ra là vậy." Lạc Trạch nhắm mắt lại, tay trái vắt lên trán, thản nhiên nói.

Phàm Ngự liếc mắt nhìn Lạc Trạch, sau đó nghiêng đầu, nhìn phía bên ngoài cửa sổ. TMD, thời gian bao lâu không có tức giận, lúc này lại có chút không thích ứng được. b Trong nhà anh chính là có cô vợ “dở hơi”, anh cũng thật phục cô. a Cũng không thể không nói phương pháp xử lý của cô tuy cực đoan nhưng không biết chừng lại có hiệu quả lướn.

Lạc Trạch cũng đang nghĩ tới “vị kia” nhà anh, thật không thể yên tâm về cô được, chỉ muốn giữ cô bên cạnh. c Không biết giờ này cô đang làm gì, hay là gọi điện thoại hỏi một chút.

Lạc Trạch lấy điện thoại di động ra, nhấn gọi. Phàm Ngự thu hết màn này vào mắt, khóe miệng nửa cười nửa không, liếc mắt nhìn Lạc Trạch.

Trong biệt thự, Giang Lệ Lệ vẫn đang thương lượng kế hoạch với An Tuyết Thần, chợt chuông điện thoại vang lên. Giang Lệ Lệ giật mình, vội kéo tay An Tuyết Thần.

"Tuyết Thần, làm sao đây? Mình không dám nghe, mình sợ nói một hồi làm lộ mất, mình rất khẩn trương.” Giang Lệ Lệ tay cầm điện thoại, nhìn tên người gọi tới, tim cũng như muốn nhảy ra ngoài.

An Tuyết Thần vỗ vỗ lưng Giang Lệ Lệ, cầm lấy điện thoại trong tay cô, hít sâu một hơi, rồi bấm phím nhận. Thanh âm đè xuống nhỏ nhất, giống như sợ đánh thức người khác.

"Này, Trạch."

Lạc Trạch nhíu nhíu mày, hỏi: “Tuyết Thần? Lệ Lệ đâu? Sao cô lại nghe điện thoại?”

“À. e Cô ấy ngủ thiếp đi rồi. Muốn cô ấy nghe điện sao? Cô ấy mới ngủ không lâu,, có muốn tôi đánh thức cô ấy không?” An Tuyết Thần giả bộ như thật, tiếng nói càng đè ép xuống nhỏ hơn.

Giang Lệ Lệ ngồi bên cạnh vô cùng khẩn trương, nhất là lúc Tuyết Thần hỏi anh có muốn cô nghe điện không, cô thực sợ anh sẽ bảo gọi cô tới nghe, đôi mắt cũng mở thật to.

Phàm Ngự lúc nghe thấy tên vợ mình thì cũng đã rõ tình huống là thế nào.

Lạc Trạch trầm tư hồi lâu, sau đó mở miệng nói: "Không cần, để cho cô ấy ngủ đi. Cứ như vậy đi." Nói xong liền ngắt điện thoại

"Thế nào, cô gái của cậu không nhận điện thoại, rất thất vọng?” Phàm Ngự không quên trêu anh.

Lạc Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Phàm Ngự."Còn chuyện chỗ hàng kia, dù gì mình cũng có một nửa, nếu không lấy lại được, cậu trả lại mình tiền đi.” Lạc Trạch bắt đầu đùa bỡn vô lại.

Phàm Ngự khóe miệng giật giật, cậu ta kiểu này là học được từ ai đây, tính toán chi li như vậy, nhất định là từ Giang Lệ Lệ rồi. Cậu ta bị lây “bệnh” rồi.

"Làm sao cậu lại học cái này từ cô gái của cậu vậy?” Phàm Ngự châm chọc.

Lạc Trạch không để ý tới anh, sao bảo anh nhỏ mọn chứ. Vài triệu đó, không phải chuyện đùa, Lạc Trạch trợn mắt.

"Nên tra xem nhóm “thần tiên” nào cướp hàng, cướp được hàng của cậu như vậy, không dễ đối phó.” Lạc Trạch lo lắng chính là vấn đề này.

Phàm Ngự một đôi tròng mắt đen thẫm lại: “Dám động tới hàng của mình, vậy thì phải trả giá đắt. Mình tin, bọn họ cũng biết rõ như vậy.” Nói xong, khóe miệng cũng cong cong nụ cười tà tứ.

Lạc Trạch liếc anh một cái, sau đó cũng không thèm nhìn Phàm Ngự nữa. d Anh cũng không có tâm trạng nghĩ tới chuyện hàng hóa kia, những thứ đó không quan trọng bằng cô. a Lúc này anh chỉ muốn ôm cô ngủ. b Mẹ kiếp, nếu để anh biết được kẻ nào cướp hàng, anh muốn giết hắn.

Phàm Ngự nhìn vẻ mặt của Lạc Trạch, giựt giựt khóe miệng. Nếu như không đoán sai, cậu ta khẳng định là đang chửi “bọn” đã cướp hàng đây mà.

Biệt thự ——

Giang Lệ Lệ căn bản là không ngủ được, cô nằm trên giường nhưng trong lòng lại đnag run lên vì sợ. Cô nhìn An Tuyết Thần đang đọc sách, hỏi lại lần nữa.

"Tuyết Thần, phương pháp của cậu có phải có chút quá đáng không? Nếu anh ấy tức giận, phải làm thế nào?”

An Tuyết Thần bất đắc dĩ, gấp sách lại, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Giang Lệ Lệ, thở dài.

"Không có việc gì, cá và bàn chân gấu không thể có cả hai được. Nhưng nếu qua đó mà hiểu được là anh ta yêu cậu, thì cũng tốt chứ sao? Tự nhiên anh ta sẽ tha thứ cho cậu thôi. Thế nên, bây giờ cậu chỉ cần ngủ ngon là được rồi. Ok?”

Giang Lệ Lệ gật đầu, sau đó nằm nhìn lên trần nhà, tay vuốt ve bụng mình, không khí có chút lạ lùng. Lúc này, Tiểu Niệm Ngự đẩy cửa vào..

"Mẹ, dì." Tiểu Niệm ngự thanh âm non nớt truyền đến. An Tuyết Thần nhìn con trai, gương mặt tràn đầy vẻ yêu thương.

"Vào đây, mẹ ở chỗ này.”

"Vâng." Tiểu Niệm ngự bò lên giường, ngồi bên cạnh An Tuyết Thần, nếu không phải nhìn thấy cái bụng bự của mẹ, cậu đã sớm tranh thủ ăn đậu hũ mẹ, thừa dịp cha không có nhà. Mấy ngày nay, cha toàn chen giữa hai mẹ con cậu.

Giang Lệ Lệ nhìn Tiểu Niệm ngự, cười mở miệng nói.

"Tiểu Suất Ca tới, có hoan nghênh dì không, cả bảo bảo của dì nữa?” Nói xong liền giang rộng hai tay, chuẩn bị “nghênh đón” Tiểu suất ca, lại thấy Tiểu Niệm Ngự bĩu môi, nói.

"Dì, có thể không? Trong bụng dì không phải là có bảo bảo sao?”

Giang Lệ Lệ vừa nghe, vui vẻ dỗ: “Sẽ không, bảo bảo còn nhỏ. Tiểu Niệm Ngự thật biết nghe lời, còn biết thương bảo bảo nữa.”

Tiểu Niệm ngự vừa nghe, cười một tiếng, sau đó nhào vào trong ngực Giang Lệ Lệ, hướng mặt Lệ Lệ hôn loạn.

Lạc Trạch mà ở đây lúc này, chắc chắn sẽ cùng tiểu tử này khai chiến mất, may mà anh không ở đây. Tiểu Niệm Ngự nằm trong lòng Giang Lệ Lệ, tay vuốt ve bụng cô, ngốc nghếch hỏi.

"Tại sao dì có em bé mà bụng không lớn, bụng mẹ lại lớn như vậy.” Tiểu Niệm Ngự nhìn bụng Giang Lệ Lệ hỏi, đôi con ngươi non nớt trong sáng đầy nghi vấn. Cậu rất muốn xem phản ứng của bảo bảo trong bụng dì.

An Tuyết Thần xoa đầu con trai.

"Đó là bởi vì mẹ sắp sinh, dì thì mới có." An Tuyết Thần kiên nhẫn giải thích rõ ràng cho Tiểu Niệm Ngự.

Tiểu Niệm ngự vuốt ve bụng Giang Lệ Lệ, thanh âm êm dịu: “Bảo bảo, vậy em mau mau lớn lên, ra ngoài gặp anh. Anh dẫn em đi chơi.” Tiểu Niệm Ngự rất hiểu chuyện nói, trong bụng cũng thực muốn như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio