Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

chương 153: ngoại truyện 21: reynold 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạc Trạch đem cô vòng trong lồng ngực mình, nhìn từ phía sau rồi ôm lấy cô. Đường cong cái cằm hoàn mỹ chống đỡ ở trên đầu cô, Giang Lệ Lệ đỏ khuôn mặt nhỏ nhìn mình trong kính, quả nhiên rất đẹp, khẽ nâng con ngươi nhìn Lạc Trạch, phát hiện một màn như vậy còn đẹp hơn. Quả thật rất đẹp, bởi vì tất cả cũng thấy rõ ràng, bao gồm vẻ hạnh phúc của hai người.

Giờ khắc này Giang Lệ Lệ là hạnh phúc, tay nhỏ bé của cô vuốt ve cái bụng còn bằng phẳng của mình, nơi này đã dựng lên một đứa con của hai người.

Lạc Trạch đè lên tay Giang Lệ Lệ đặt ở trên bụng bằng phẳng, giờ khắc này Lạc Trạch cảm thấy rất ấm áp, không phải Lạc thiếu là chạy ở giữa hắc đạo.

"Bà xã, em nói xem, chúng ta sinh con, con gái thì quá tốt." Lạc Trạch đem gương mặt tuấn tú đặt ở cần cổ Giang Lệ Lệ, tham lam hấp thụ hương thơm của cô.

Giang Lệ Lệ khẽ nghiên đầu mình, để cho anh một lãnh địa lớn hơn, cô nhìn bụng của mình khóe miệng hạnh phúc giơ lên: "Mặc kệ con gái hay con trai em đều thích, nhưng Tiểu Niệm Ngự nói tốt nhất là con gái, để làm vợ cu cậu."

Lạc Trạch vùi ở trên cổ cô cười trầm thấp một tiếng, đem cằm đặt ở cổ cô, nhìn mặt cô gái hạnh phúc trong kính.

"Mặc kệ là con trai hay con gái, anh còn muốn em sinh cho anh một đứa nữa, Ngự cũng sắp sinh một đứa nữa rồi, chúng ta không thể rơi ở phía sau."

Khuôn mặt Giang Lệ Lệ đỏ lên, thẹn thùng trừng mắt liếc anh một cái.

"Ai muốn sinh cho anh, xem em là heo mẹ à, cái này cũng rất vất vả, anh không nhìn thấy Tuyết Thần mỗi ngày là khổ cực cỡ nào ư. Sinh một đứa là được rồi." Giang Lệ Lệ bất mãn phản kháng nói.

"Không được, không thể ít hơn Ngự, em nhất định phải sinh cho anh, bao nhiêu con gái cũng nguyện ý." Lạc Trạch chau mày lại nghĩ ngợi, nói.

Giang Lệ Lệ vừa nghe lập tức xoay thân thể lại níu lấy lỗ tai của anh, gương mặt Dạ Xoa, thanh âm đề cao lần cho nên mọi người nhìn sang.

"Lạc Trạch, anh dám? Anh đã cam kết với em thế nào hả, anh mà dam quên thì ngày ma em liền lăn từ trên cầu thang xuống." Giang Lệ Lệ lộ ra nguyên hình. Mặt hung ác. Hiện tại cô cũng không sợ Lạc Trạch. Dùng sức níu lấy lỗ tai của anh hô lớn. Hoàn toàn quên sau lưng còn có một đám người.

Lạc Trạch khẽ cúi đầu che lỗ tai mình bị níu lấy, bị đau nói: "Ai da, bà xã, buông tay, mau buông tay, anh đùa giỡn, nói giỡn, ai u." Không ngờ Lạc Trạch cũng sẽ có một ngày như vậy.

Vsiont nhìn một đôi vợ chồng son kết hôn thật đúng là thú vị, xem ra anh cũng phải tìm một.

"Khụ khụ, Lạc thiếu, một màn này phải đáng bao nhiêu tiền. Hử? Ha ha" Vsiont ở một bên trêu đùa nói.

"Bà xã, nhanh buông tay đi, nếu tin này truyền đi, thanh danh của anh sẽ không còn, chỉ sợ hình tượng thục nữ của em cũng không còn nữa. b Còn nói em là mẹ Dạ Xoa." Lạc Trạch nhỏ giọng nói bên tai Giang Lệ Lệ.

Giang Lệ Lệ trừng mắt liếc anh một cái, sau đó buông ra làm anh rên lên một tiếng. "Hừ"

Lạc Trạch bất đắc dĩ vuốt vuốt lỗ tai của mình, đời này nếu nói có người dám đối xử như vậy với anh, cũng chỉ có thể là cô gái trong lòng anh, Giang Lệ Lệ rồi. b Lạc Trạch lúng túng đứng lên, lạnh lùng liếc mắt bạn học Vsiont ở bên cạnh xem kịch vui.

"Ha ha, chúng ta xem như gặp gỡ khắc tinh của Lạc Trạch." Vsiont hoàn toàn bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Lạc Trạch tiếp tục trêu đùa.

Lần này khuôn mặt Giang Lệ Lệ đỏ bừng, mới vừa rồi nhiều người như vậy, không cho Lạc Trạch mặt mũi còn chưa tính, hình tượng cô gái nhỏ thục nữ của mình bị phá hủy toàn bộ, cho nên Lạc Trạch đánh trách, Giang Lệ Lệ căm tức nhìn chằm chằm Lạc Trạch.

Lạc Trạch nhìn vẻ mặt giận dữ của cô gái nhỏ, gương mặt vô tội, mặc kệ chuyện. Anh cũng là người bị hại thôi.

Giang Lệ Lệ nhìn người thiết kế áo cưới cười cười xin lỗi sau đó đá đá Lạc Trạch bên cạnh. Lạc Trạch phản ứng kịp.

"Các người giúp vợ tôi cởi áo cưới ra, tại đây."

Giang Lệ Lệ cho Lạc Trạch một cái mắt lạnh hừ lạnh một tiếng ngẩng cằm lên liền vượt qua anh. Lạc Trạch cũng là một bộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Vsiont cho Lạc Trạch một ánh mắt thương hại. "Trạch, không nghĩ tới Lạc thiếu gia sẽ có một màn cẩu huyết đổi quần áo cho cô gái."

Lạc Trạch nhún nhún vai khôi phục phóng đãng không kềm chế được trước đây: "Không có biện pháp, hiện tại trong bụng bà xã tôi có em bé, tôi không dám trêu cô tức giận, cậu không biết thì thôi cô ấy tức giận chính là một con cọp mẹ."

Vsiont nghe xong cười ha ha: "Ha ha, Trạch, các người thật hài hước."

"Lạc Trạch, anh mới vừa nói cái gì hả?" Giang Lệ Lệ thay xong quần áo vừa mới chuẩn bị từ dưới lầu đi xuống lại nghe thấy Lạc Trạch nói xấu mình. Giang Lệ Lệ mặt nụ cười đi về phía Lạc Trạch.

Vsiont giựt giựt khóe miệng sau đó rất thức thời nói: "Ặc, Trạch, tôi có việc, đi trước, có chuyện gọi điện thoại. Ha ha"

Lạc Trạch nhìn bạn xấu của mình, lại nhìn Giang Lệ Lệ gương mặt tươi cười, Lạc Trạch nhất thời cảm thấy dựng tóc gáy. Cô thế nào nhanh như vậy?

"Bà xã, anh không nói cái gì? Làm sao em thay nhanh như vậy." Lạc Trạch nghĩ nói sang chuyện khác, nhưng anh cảm thấy có thể thành công sao?

Giang Lệ Lệ liếc Lạc Trạch một cái: "Đúng vậy, chê em quá nhanh đúng không, vậy thật ngại quá, những người đó dư dả phục vụ một mình em. Thực xin lỗi quấy rầy anh nói xấu em rồi." Đều nói trong lúc mang thai cô gái rất nhạy cảm. Đối với chuyện quần áo chơi bóng không buông tha, lần này Lạc Trạch cảm nhận thật sâu.

Lạc Trạch tiến lên ôm bả vai Giang Lệ Lệ, sau đó giải thích: "Anh sai rồi, bà xã, tại trước mặt bạn bè cũng chừa chút mặt mũi cho anh chứ, chúng ta về nhà đi, em xem một chút có thích thiếp mời hay không. d Hả?"

Giang Lệ Lệ trừng mắt liếc anh một cái tự nhiên đi ra ngoài, Lạc Trạch không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ theo sau. d Giang Lệ Lệ căn bản không để ý đến anh. Lạc Trạch bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy cô đi đến chỗ đỗ xe.

"Á Lạc Trạch, anh làm cái gì? Tự em biết đi, nhiều người như vậy?" Giang Lệ Lệ sợ hãi kêu lên nhìn Lạc Trạch ôm mình.

Lạc Trạch khẽ cúi đầu hướng về phía cô cười tà tứ một tiếng: "Không thả, ai bảo em không để ý anh?"

Giang Lệ Lệ căm tức nhìn Lạc Trạch, gương mặt bất đắc dĩ, mặc cho Lạc Trạch chơi xỏ lá. Nhưng mà trong nội tâm lại rất ngọt ngào. ac Ngày đùa giỡn như vậy thật tốt, rốt cuộc hạnh phúc cũng đến với cô. Không uổng phí cô lấy thân phận đê tiện ở bên cạnh anh năm năm.

Tròng mắt Lạc Trạch đương nhiên thấy rõ khóe miệng Giang Lệ Lệ là nụ cười hạnh phúc, nhìn khuôn mặt cô ngọt ngào tâm tình của anh cũng cực tốt. {Bắt chước truyền Chân Huyên}

Lạc Trạch đặt cô vào trong xe, mình cũng ngồi vào. Chiếc xe nghênh ngang rời đi, một chỗ, mấy người cầm máy ảnh chụp lại tất cả hành động của bọn họ.

Giang Lệ Lệ ngồi ở trong xe, Lạc Trạch cũng không dám nịt dây nịt an toàn, sợ đụng phải bụng của cô, dọc theo đường đi lái xe vô cùng chậm. Một chiếc xe thể thao tính năng chống đạn lái từ từ trên đường, tất cả mọi người không nhịn được nhìn mấy lần.

"Trạch, lái nhanh một chút, không có chuyện gì, quá chậm." Giang Lệ Lệ vuốt ve bờ vai của anh nói.

Lạc Trạch nhìn cô một cái sau đó xác định phía trước, nếu trước kia anh tuyệt đối sẽ đua xe nhưng hiện tại không thể được, anh phải cẩn thận khắp nơi. Trải qua lần trước bị hai vợ chồng Phàm Ngự đùa bỡn, anh phải làm mọi chuyện hoàn mỹ nhất, không để cho Giang Lệ Lệ bị thương.

"Không được, em ngồi yên, từ từ đi, dù sao gần đây anh có thời gian." Mắt Lạc Trạch cũng cong cong, gương mặt cưng chiều.

Giang Lệ Lệ cũng không nói gì nữa, cô hưởng thụ cảm giác được quan tâm. d Chờ về đến nhà đã một giờ. Ngay cả xuống xe Lạc Trạch cũng không cho cô động.

"Em đừng cử động, anh ôm xuống." Lạc Trạch nói qua liền cởi dây nịt an toàn ra sau đó vòng qua xe mở cửa xe cho cô.

Giang Lệ Lệ có loại cảm giác choáng váng. Loại cảm giác này thật sự rất hạnh phúc. Cô ngoan ngoãn bất động.

Lạc Trạch mở cửa xe ôm cô ra ngoài giống như là một thứ đồ vật quý báu nhất, dĩ nhiên, đối với Lạc Trạch mà nói cô là quý nhất. Người thân là thân nhất.

Cũng trong lúc đó, bên trong một gian 'phòng cho tổng thống' Reynold nhìn hình trong tay, sắc mặt vô cùng âm u. Nhìn Giang Lệ Lệ nở nụ cười hạnh phúc, trên người anh tản mát ra hơi thở lạnh lẽo.

Trong tấm ảnh, Giang Lệ Lệ cười rất vui vẻ, hai người ôm nhau ở chung một chỗ, y phục giống như vẽ. Ấy sao xứng đôi. Reynold hung hăng đem hình vứt hướng không trung, thanh âm cực kỳ tức giận.

"Tất cả đều đốt cho tôi."

"Dạ, dạ" Một đám người liền bắt đầu nhặt hình rơi xuống đất.

Reynold giơ tay lên súng nhắm chính xác bắn một phát. Đạn chỉ xẹt qua đầu hai người ôm nhau. Tất cả mọi người sợ hết hồn.

Reynold nửa hí mắt màu xanh dương, anh không biết cô gái này khi nào ảnh hưởng lớn như vậy đối với mình. Anh mím chặt môi mỏng, đem súng lục ném một cái, đứng trước cửa sổ sát đất, đôi tay cắm vào hai bên túi quần thoạt nhìn tùy ý như vậy, giận dữ mới vừa rồi đã biến mất hầu như không còn rồi.

Reynold nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ giơ lên, nụ cười khát máu.

"Lạc Trạch, tôi sẽ đưa cho cậu một phần đại lễ, vào ngày kết hôn của cậu." Nói qua liền duỗi ngón tay ra ở trên cửa sổ thủy tinh vạch lên hình dáng người, giống như là Giang Lệ Lệ.

Nói qua khóe miệng Reynold tà tứ giơ lên, lưu lại một mặt bí hiểm.

Sau khi Giang Lệ Lệ về đến nhà liền nhận được điện thoại của An Tuyết Thần, thay vì nói là tới chúc còn không bằng nói là gọi điện thoại tới đây nhạo báng.

"Lệ Lệ, chúc mừng, Lạc phu nhân khắp thiên hạ công nhận." An Tuyết Thần ở đầu bên kia điện thoại nói tương đối hưng phấn.

Giang Lệ Lệ đang dùng cơm khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nhớ tới tất cả hôm nay cảm giác đều rất không thành thật. c Cô lại bị Lạc Trạch cầu hôn.

"Tuyết Thần, cậu cũng đừng giễu cợt tớ." Giang Lệ Lệ nói rất nhỏ.

"Không có cười cậu á, xem ra không biết lại có bao nhiêu cô gái vì chồng của cậu mà tan nát cõi lòng rồi. f Ha ha"

"Không nói với cậu nữa, tớ muốn ăn cơm." Nói qua Giang Lệ Lệ liền cúp điện thoại, bạn bè gì chứ.

Giang Lệ Lệ cúp điện thoại, cong cong môi. Lạc Trạch thấy thế gắp không ít món ăn vào trong bát cô.

"Bà xã, người nào chọc em tức giận?" Lạc Trạch biết rõ còn hỏi, nhưng bà xã đại nhân đang tức giận cho nên phải dụ dỗ, người mang thai tâm tình nhất định phải vui vẻ.

Giang Lệ Lệ gắp một đống lớn hướng trong miệng, sau đó vừa nhai vừa nói: "Tuyết Thần, cậu ấy gọi điện thoại tới kể khổ chứ sao."

Lạc Trạch nhìn dáng vẻ dễ thương của cô, trong lòng không nhịn được liền mềm nhũn, cầm khăn ăn vì cô lau chùi khóe miệng. Vẻ mặt không có phóng đãng, mà cảm giác của một người chồng, gương mặt thâm tình.

"Đừng nóng giận, cơm nước xong, chúng ta đi chọn thiếp mời, em thích là tốt rồi." Lạc Trạch dụ dỗ.

Giang Lệ Lệ gật đầu một cái liền bắt đầu ăn ngấu nghiến, nói cũng kỳ quái, sau khi mang thai thật rất tham ăn, rất dễ đói.

Lạc Trạch nhìn dáng vẻ cô ăn cơm không khỏi cau mày: "Em chậm một chút, cẩn thận nghẹn đấy." Nói xong rất săn sóc vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô chỉ sợ cô bị nghẹn đến sặc.

Giang Lệ Lệ gật đầu một cái, nhưng tốc độ cũng không có giảm bớt. Lạc Trạch thở dài bất đắc dĩ. Một bữa cơm liền chăm sóc cô, thật ra thì căn bản cũng không phải chăm sóc chẳng qua là Lạc Trạch quá cẩn thận.

"A, no bụng, Trạch, anh từ từ ăn, em đi lên trước xem thiếp mời." Nói qua liền đi lên trên lầu.

"Em chậm một chút, đi chậm một chút." Khuôn mặt Lạc Trạch căng cứng nói, may miệng anh nói ra vô cùng mau, bằng không đoán chừng cô đã sớm chạy lên rồi.

Giang Lệ Lệ sợ hết hồn sau đó từ từ buông lỏng, cẩn thận đi lên lầu, mỗi bước đi cũng sẽ vịn tay vịn cầu thang. Từng bước một hướng lên.

Biết Giang Lệ Lệ đóng cửa phòng Lạc Trạch mới thu hồi ánh mắt, mới chậm rãi ăn, dùng đều là canh thừa của Giang Lệ Lệ.

Giang Lệ Lệ nằm ở trên giường lớn, nhìn mấy loại kiểu dáng, cũng rất đẹp mắt, cô đem thiếp mời đặt ở lồng ngực của mình, sau đó bắt đầu ảo tưởng hôn lễ của họ. Sẽ lãng mạn cỡ nào. Cô thật rất tò mò cùng mong đợi, cho nên thời gian làm ơn trôi mau mau đi, làm cô nhanh đến Thứ hai.

Cô bắt đầu ảo tưởng, cô muốn nói nhất chính là ba chữ, đó chính là: "Tôi nguyện ý"

Giang Lệ Lệ cũng nói ra ngoài, gương mặt mong đợi, lúc này, thanh âm của Lạc Trạch từ cửa vọng tới.

"Em nguyện ý cái gì?" Giang Lệ Lệ quay mặt qua, đã nhìn thấy Lạc Trạch mặt đùa giỡn dựa vào cửa, khuôn mặt Giang Lệ Lệ đỏ lên sau đó quay đầu, thật là mắc cỡ chết người, động đất, phải bắt đầu thi hành đào động.

"Không có, không có gì? Anh nghe lầm, không nói chuyện." Giang Lệ Lệ nói lắp giải thích.

Lạc Trạch đi tới sau đó ngồi vào bên người cô, ôm cô thanh âm khàn khàn khêu gợi nói với cô: "Anh cũng nguyện ý. Cả đời không xa không rời."

Lạc Trạch nói xong câu đó, đôi mắt Giang Lệ Lệ đều đỏ. Vùi ở trong ngực anh gật đầu.

"Vậy bây giờ, chúng ta cùng nhau tắm rửa."

Oanh

"Lạc Trạch, anh lưu manh, cút đi." Giang Lệ Lệ vốn vẫn còn cảm động chợt đẩy Lạc Trạch ra hô lớn.

Mặt Lạc Trạch dáng vẻ uất ức, mặt bị thương, thâm tình nhìn Giang Lệ Lệ làm cô rợn cả tóc gáy.

"Không, chúng ta cùng nhau tắm, cùng nhau tắm."

"Không cần, em, em cảnh cáo anh, Lạc Trạch anh đừng tới đây." Đôi tay Giang Lệ Lệ chống đỡ ở trên ngực Lạc Trạch nói.

Nhưng Lạc Trạch nào sẽ thả cô, ôm cô liền hướng phòng tắm đi tới, từng tiếng thét chói tai truyền đến.

"A Lạc Trạch, anh đáng chết, làm sao anh không đi ăn đại tiện cho em."

"Chậc, chậc, bà xã, bảo anh ăn đại tiện, về sau em có muốn cùng anh hôn lưỡi hay không."

"Biến, anh câm miệng lại."

"Được rồi, dùng miệng em chặn lên miệng nhỏ của anh."

Cứ như vậy, đùa giỡn trong phòng tắm, buổi sáng hôm đó cũng xảy ra một cách tự nhiên, dù Giang Lệ Lệ mang thai sao?

Chỉ chớp mắt, mấy ngày trôi qua rồi, hôm nay chính là ngày Lạc Trạch cùng Giang Lệ Lệ kết hôn. Giang Lệ Lệ ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn mình, tâm tình vô cùng kích động, chưa tới một giờ cô chính là vợ của Lạc Trạch rồi.

Bởi vì An Tuyết Thần sắp sinh rồi, căn bản không tới được. Cho nên bây giờ cô chỉ ở một mình. c Còn có rất nhiều dâu phụ cùng thợ trang điểm Lạc Trạch tìm đến.

"Cô dâu thật xinh đẹp, xứng với Lạc tổng chắc hẳn cũng chỉ có phu nhân." Mấy nữ thợ trang điểm nói nịnh hót ở một bên. Giang Lệ Lệ nghe bọn họ nói, cười một tiếng.

Bây giờ Lạc Trạch đang ở bên trong giáo đường chờ cô. Cô sốt ruột liếc mắt nhìn thời gian, thế nào chậm như vậy? Còn hơn năm mươi phút.

Lạc Trạch đã đợi rất lâu ở trong nhà thờ, hiện tại anh thật muốn cưới cô về nhà. Phàm Ngự liếc mắt thấy Lạc Trạch bên cạnh nóng nảy lo lắng, vỗ vỗ bờ vai của anh.

"Bình tĩnh một chút, cũng không phải là ra chiến trường, tinh thần làm gì mà kích động thế." Phàm Ngự chọc anh một phen.

Lạc Trạch nhìn anh một cái sau đó nói: "Ra chiến trường tôi cũng không có như vậy qua, cậu dám nói ngày kết hôn cậu không phải kích động. Đừng ở chỗ này dạy dỗ tớ."

Hai người kia còn có tâm tình cãi vã đấy. {Một lát sẽ có chuyện}

Nhịn nửa ngày rốt cuộc đến lúc đó, bọn họ đỡ Giang Lệ Lệ ngồi lên xe hoa, khí phái quá, Lạc Trạch đã phân phó, phải chăm sóc cô thật tốt nếu bà xã có vấn đề, ai cũng đừng sống. Mọi người đều biết tầm quan trọng của cô gái này đối với Lạc Trạch.

Giang Lệ Lệ ngồi ở trong xe, tay nhỏ bé vuốt bụng của mình, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

"Con ngoan, chúng ta đi tìm ba. Một lát sẽ gặp được ba anh tuấn." Giang Lệ Lệ vuốt em bé trong bụng mình. b Hôm nay là ngày cô đẹp nhất. ba Nhẹ mà không diêm dúa lòe loẹt. Chính là một thiên sứ hạ phàm.

Dọc theo đường đi, Giang Lệ Lệ Đô mang lòng cảm kích. Trời cao ban cho cô hai thứ quan trọng nhất. Hôm nay là một ngày quan trọng nhất trong đời cô.

Giờ phút này Lạc Trạch nhận được điện thoại nói Giang Lệ Lệ đã lên đường, lúc này trái tim thấp thỏm mới để xuống. Nhìn cửa giáo đường, đứng ở chỗ này chờ đợi cô gái anh thích nhất đến.

Giang Lệ Lệ vẫn còn đang khấn cầu Thượng Đế, trong lúc bất chợt một tiếng vang thật lớn quấy rầy cô cầu nguyện.

Ầm

Giang Lệ Lệ nhìn thấy xe trước mặt cũng ngừng lại liền vội vàng hỏi: "Tài xế, thế nào? Thế nào đột nhiên ngừng."

"Tiểu thư, không biết, trước mặt đột nhiên ngừng." Tài xế vẫn còn nhìn chung quanh.

"A chạy mau. Có người cướp bóc." Một tiếng kêu này khiến tất cả mọi người luống cuống, lúc này lại có mấy tiếng súng.

Pằng pằng ——

Trong lòng Giang Lệ Lệ run lên, cô thông minh vừa nghĩ liền biết xảy ra cái gì? Chẳng lẽ là kẻ thù của Lạc Trạch. Nhất định. Phía trước đã bắt đầu rối loạn, chạy chạy, gọi gọi.

Giang Lệ Lệ cũng không dám trì hoãn, mở cửa xe, nhìn tình hình một chút, lúc cô muốn tránh, đầu đột nhiên bị gì đó lạnh lẽo chống đỡ, có đần, cô cũng biết đó là súng.

"Đừng động, chủ nhân chúng tôi cho mời." Nói chuyện là một gã đàn ông. Thanh âm thô.

Giang Lệ Lệ nắm chặt áo cưới bên người, hít sâu một hơi liền muốn chạy, không đợi bước ra một bước, cổ một hồi đau nhức kịch liệt. Sau đó liền ngất đi.

Cũng trong lúc đó, Lạc Trạch nhận được điện thoại, sắc mặt khẩn trương, trong nháy mắt biến thành mưa to gió lớn. Mặt vốn vui mừng bỗng trở nên âm chí lo lắng. Một đôi mắt chim ưng nửa hí, môi mỏng mím chặt. Hung hăng ném điện thoại đi.

"Đáng chết"

Phàm Ngự biết đã xảy ra chuyện, gương mặt tuấn tú nhàn hạ thoải mái cũng biến thành nặng nề, anh biết nhất định sẽ xảy ra chuyện.

"Trạch, Lệ Lệ bị cướp rồi." Phàm Ngự nói căn bản cũng không phải là đang hỏi anh, mà đang nói cho anh biết.

Lạc Trạch nắm tóc, gật đầu một cái. Trong lời nói tràn đầy hối hận cùng tự thẹn: "Tớ làm sao lại coi thường điểm này. e Tự mình đi đón cô ấy sẽ tốt hơn."

Phàm Ngự vỗ vỗ bờ vai của anh thanh âm tỉnh táo nói: "Trạch, cậu trước tỉnh táo, Lệ Lệ sẽ không có nguy hiểm, cậu cảm thấy vào ngày kết hôn của cậu người nào có thể tới quấy rối?"

Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự ánh mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó lộ ra hung ác lệ: "Tên Reynold kia."

Phàm Ngự gật đầu một cái, sau đó nói: "Lệ Lệ an toàn cậu không cần lo lắng, nhìn là biết cậu ta thích Lệ Lệ, hiện tại lo lắng chính là làm thế nào cứu cô ấy ra. Cứng đối cứng tuyệt đối không được."

Mắt Lạc Trạch khép hờ, trầm tư một hồi, lần nữa ngẩng đầu không có nóng nảy lo lắng, nhiều trầm tư chững chạc, Lạc Trạch chỉ có vì chuyện của Giang Lệ Lệ mới có thể mất khống chế.

Đôi tay Lạc Trạch cắm vào hai bên túi quần: "Reynold, cậu thông minh lại làm ra chuyện ngu xuẩn."

Phàm Ngự liếc mắt nhìn Lạc Trạch sau đó lâm vào trầm tư.

Giang Lệ Lệ nằm ở trên giường lớn, cảm giác cổ đau quá, cô từ từ tỉnh lại, mở mắt, là nơi nào? Một gian phòng? Đúng rồi. Cô bị bắt cóc rồi.

Cô nhanh chóng tỉnh táo lại, ngồi dậy, mình còn mặc áo cưới, Lạc Trạch nhất định sẽ rất lo lắng. Cô quan sát thiết kế căn phòng một chút. Rất bình thường, chủ yếu lấy hai màu đen trắng.

Cô đi tới cửa, vặn vặn tay cầm cửa lại bị khóa lại. Giang Lệ Lệ tức giận, cô đi tới cửa sổ kéo màn cửa sổ ra, tâm trong nháy mắt chết lặng.

Cô kéo màn cửa sổ ra vừa nhìn thế nhưng cao như vậy, cô dám khẳng định nơi này chính làmột cái khách sạn.

Cạch

Cửa được mở ra, trong lòng Giang Lệ Lệ run lên, không dám quay đầu lại. Tay lôi kéo rèm cửa sổ nắm chặt mấy phần. Trái tim của cô nhảy mấy cái, làm thế nào? Cô nhanh chóng đóng chặt hai mắt lại, lông mi khẽ run. Cô từ từ xoay thân thể lại. Cúi đầu. c Đập vào mi mắt là một đôi giày da, xem bộ dáng là người có tiền, Itaily thủ công.

Chậm rãi nhìn lên, Giang Lệ Lệ mở to cặp mắt, là anh ta? Reynold. Tại sao anh ta lại cướp mình tới nơi này.

Gương mặt Reynold dịu dàng, còn là nụ cười như vậy, nhưng bây giờ nhìn ở trong mắt Giang Lệ Lệ là vô cùng hư vinh, cùng ghê tởm.

"Tại sao bắt cóc tôi?" Thời điểm Giang Lệ Lệ nhìn thấy anh ta đáy mắt có kinh ngạc, nhưng ngay sau đó chính là lạnh nhạt. Giọng của Giang Lệ Lệ rất không thân thiện, lạnh lẽo lạnh nhạt

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio