Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

chương 72: tuyến phòng thủ thứ nhất.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn nơi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mặt, trong tiềm thức Phương Hòa thật ra cũng có chút kháng cự, tuy rằng nơi này được coi là căn cứ có tuyến phòng thủ tốt nhất mạt thế, nhưng bởi vì có số lượng người sống sót quá đông đảo, vật tư tiêu hao quá nhanh, vậy nên mỗi một người muốn sống sót trong này, dần dần đều trở nên có chút tham lam cùng ích kỷ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Lê Chấn xoa xoa giữa hai mày, quay đầu nhìn thấy Phương Hoa vẫn đang ngóng ra ngoài cửa sổ, không biết vì sao tự nhiên thấy đau lòng, mèo nhỏ chắc lại nhớ tới cũ, Lê Chấn duỗi tay ôm Phương Hòa lại, "Đang nghĩ cái gì?"

Cậu quay đầu, nhìn về phía Lê Chấn, "Không có gì, sắc mặt của anh kém lắm rồi đó, không định nghĩ ngơi sao?"

Lê Chấn đi một đường đều cố hết sức khống chế tang thi, gieo vào đầu tụi nó mầm mống ý thức, chẳng qua hiện tại tang thi biến dị quá nhiều, nơi này còn là thành phố A nhân khẩu dày đặc, xem ra tinh thần lực của Lê Chấn đã bị tiêu hao lớn rồi.

Lê Chấn lắc đầu, "Chúng ta vào trước đi."

Muốn giải quyết khúc mắc của Phương Hòa, thì phải đối diện với hết thảy thành phố A, Lê Chấn xoa bóp lên tai cậu, từ trong không gian lấy ra đống vật tư, phần lớn là một ít thực phẩm đóng gói, vài bao lúa mì, còn có vài món đồ dùng sinh hoạt.

Phương Hòa nâng chân nhảy lên vai hắn, nhìn đống vật tư mà đau lòng, cậu thà tình nguyện phân phát đống đồ này cho người thường, cũng không muốn đưa cho mấy gã gác cổng ngoài thàng phố A, mấy người đó đều là bọn bỉ ổi, số vật tư chặn lại so với số nạp lên căn cứ còn muốn nhiều hơn.

Trên đường đi Phương Hòa rãnh rỗi không có gì làm, cũng sẽ cùng trao đổi một ít quy tắc trong căn cứ thành phố A với Lê Chấn.

Nói là căn cứ thành phố A, chứ nó không được xây ở quận trung tâm thành phố, mà là nằm ở dưới chân núi phía đông bắc, mượn địa thế xây nên tuyến phòng thủ, hơn nữa dưới núi này còn có một hồ nước, được vây quanh bên trong tuyến phòng thủ.

Quy tắc tiến vào căn cứ thành phố A cực kỳ phức tạp, ngoại trừ cư dân đã ở thành phố A ngay từ đầu được hưởng quyền lợi cư trú dài lâu, người sống sót từ khu khác chạy tới thì phải trãi qua kiểm nghiệm đặc thù của căn cứ mới có thể tiến vào, nhưng đó chỉ là vào bên trong tuyến phòng thủ thứ nhất mà thôi, muốn bước qua tuyến phòng thủ thứ thì phải nạp lên một số vật tư nhất định.

Nếu muốn bước qua tuyến phòng thủ thứ , thì số lượng vật tư cần nộp lên phải nhiều gấp mười lần, nhưng bù lại bên trong tuyến phòng thủ đặc biệt an toàn, từ trước tới nay hầu như chưa từng nghe tới việc có tang thi xâm nhập, hơn nữa dù là người thường cũng có thể làm ít công việc duy trì cuộc sống.

Nếu có thể cung cấp vật tư đặc thù, thì sẽ đổi được thân phận thường trú của căn cứ, được phân phối cung cấp chỗ ở, tuy rằng chỉ là một căn phòng nhỏ hẹp khó hoạt động, nhưng có thể không cần làm công mà vẫn có cung cấp miễn phí, tuy rằng đồ ăn không dễ nuốt cho mấy thì vẫn đủ no và an toàn.

Lần trước đám người thành phố T bọn họ chính là bị hạn chế trong tuyến phòng thủ thứ nhất, khu vực bên trong cũng tương đối rộng lớn, nhưng lại tùy thời phải đối mặt với nguy hiểm tang thi xâm nhập.

Chú của cậu chính là không thể tiếp thu được việc ngày ngày đều phải đề phòng tang thi xâm nhập này, mới đem cậu đi bán, đổi lấy cơ hội bước vào tuyến phòng thủ cho bọn họ.

Lê Chấn nhìn biểu tình bất mãn của Phương Hòa, bật cười, duỗi tay chọc chọc đuôi mèo, "Chúng ta cũng không thể trực tiếp vọt vào đúng không?"

Phương Hòa nhìn về hướng thành phố A đằng xa, giật giật đuôi, bị Lê Chấn nói trúng tim đen rồi.

Hắn cư nhiên nhìn ra trong mắt Phương Hòa có chút nóng lòng muốn thử, nhướng mày, "Em chắc chắn trước kia từng có dị năng giả nào thành công chuồng êm vào rồi chứ hả?"

"Chưa từng nghe nói qua, nhưng mà tôi thì khác chứ bộ, chẳng lẽ căn cứ còn muốn đòi vật tư của một con mèo à, tôi hoàn toàn có thể mang anh vào!"

Phương Hòa thật sự một chút cũng không muốn đưa vật tư cho đám thủ vệ đó chút nào, kiếp trước, bọn họ chính là bị đám người này ăn chặn, thành ra lỗ nặng, căn cứ giai đoạn đầu giám thị không nghiêm, đám thủ vệ đều giống như nhau, sẽ lén ăn vật tư làm phí vào cửa, thấy bọn họ là người từ thành phố T chạy tới, vật tư thiếu thốn, một hai không cho bọn họ vào, hơn nữa rõ ràng thời điểm đó nguồn nước đã bị ô nhiễm, mà bọn họ lại còn trơ mắt đứng nhìn nhiều người uống nước bị ô nhiễm vào bụng, làm số người sống sót ít ỏi lại chết thêm vài người.

Lê Chấn xoa xoa lên tai Phương Hòa, "Động vật cũng có thể làm lây nhiễm virus tang thi, em cho rằng bọn họ đã thành lập một căn cứ hoàn chỉnh như vậy, mà chịu bỏ qua cho mèo nhỏ như em ư?"

Phương Hòa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhưng mà tin tức kiếp trước cậu nghe ngóng đa phần đều về con người, ai mà biết căn cứ sẽ đối xử với động vật như thế nào, cậu giơ móng mèo đẩy tay Lê Chấn ra, ngạo nghễ ngẩng cao đầu, "Tốc độ của tôi nhanh, mặc kệ ba tuyến phòng thủ của hắn là cái dạng gì cũng không cản được tôi đâu."

Lê Chấn lại vỗ vỗ lên đầu Phương Hòa, "Chúng ta đâu có thiếu chút vật tư này, cực khổ như vậy làm gì, hơn nữa chúng ta đi vào càng thoải mái hào phóng, sau này càng dễ làm việc."

Chỉ cần Lê Chấn nhắc tới kế hoạch gì gì đó, Phương Hòa lập tức hoàn toàn không có ý kiến nữa, kế hoạch gì gì đó cậu không tính xa bằng Lê Chấn nổi, Phương Hòa rút vào trên vai hắn, cọ cọ lỗ tai hắn, "Tùy anh." Dù sao muốn dạy dỗ một hai thủ vệ đối với cậu mà nói vô cùng đơn giản, ha!

Lê Chấn nghiêng đầu, cũng cọ cọ mèo nhỏ một cái, khởi động xe.

Đúng lúc này, Tiểu Tang vẫn luôn ngồi trên cốp xe đội Tiểu Bạch Cầu lên đầu lập tức nhảy xuống, đứng ở bên cửa sổ xe.

Tiểu Bạch Cầu ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Phương Hòa, lập tức cúi người nhảy lên tay Tiểu Tang, ngao ô kêu với cậu một tiếng.

Phương Hòa duỗi đầu, nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương của nó, vẫy vẫy móng mèo, "Tụi này khẳng định sẽ ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn, hai đứa thành thật đợi ở bên ngoài đi."

Nói xong câu này, cậu lại nhớ tới lời hứa lúc trước của mình, "Tiểu Bạch Cầu, thu thập tinh hạch cho tốt, nếu Tiểu Tang muốn ăn thì cứ để nó ăn cho no."

Lê Chấn nghe vậy hơi hơi nhướng mày, mèo nhỏ không cảm thấy đáng tiếc nữa cơ đấy, lúc trước Tiểu Tang chỉ ăn viên tinh hạch nhỏ bằng hạt đậu, cậu đã đau lòng tới mức muốn hắn hạn chế không cho Tiểu Tang ăn nữa rồi.

Phương Hòa vẫy vẫy móng với hai con tang thi, "Tụi này đi đây!"

Có đều, tốc độ của Lê Chấn ngày càng nhanh, mà Tiểu Tang vẫn ôm Tiểu Bạch Cầu vội vàng chạy theo sau, Phương Hòa kỳ quái vỗ vỗ Lê Chấn, "Mắc gì tụi nó còn muốn đi theo vậy?"

Hắn nhìn thoáng qua, giảm bớt tốc độ xe, giơ tay quăng một cục sáng lớn về phía Tiểu Bạch Cầu, một lượng lớn cá nháy mắt bị nó nuốt sạch, sau đó, Tiểu Tang mới vừa lòng ôm Tiểu Bạch Cầu xoay người, chớp mắt đã không còn thân ảnh.

Phương Hòa há hốc miệng, "Nó nhỏ như vậy mà ăn nhiều ghê?"

Lê Chấn vừa đạp ga vừa nhìn qua Phương Hòa, "Nó có không gian dị năng."

Phương Hòa nháy mắt ngại ngùng, meo ô, trước kia sự chú ý của cậu vẫn luôn đặt lên đống tinh hạch, chỉ cần thấy nhiều tinh hạch là hưng phấn tới mức quên sạch mọi thứ, chỉ lo đem tinh hạch ném vào không gian, hoàn toàn quên mất Tiểu Bạch Cầu đã cất cái đống đó ở chỗ nào.

Cách căn cứ thành phố A ngày càng gần, tốc độ xe của Lê Chấn càng chậm, trên đường dần dần xuất hiện vài chiếc xe khác, tụ lại tốp năm tốp ba, nhưng cũng không nhiều.

Đường vào thành phố A cũng không có nhiều trở ngại lắm, có thể thấy họ rất châm chút vào việc xử lý trục trặc của tuyến đường ra vào chính này, như vậy vừa thuận tiện cho người sống sót đến đây, vừa có thể tiết kiệm thời gian cho các tiểu đội ra ngoài.

Căn cứ thành phố A chậm rãi tiến vào tầm mắt, Lê Chấn hơi hơi híp mắt nhìn về phía trước.

Phương Hòa nâng móng vuốt chỉ vào tường vây, "Bức tường cao đó là tuyến phòng thủ thứ nhất của thành phố A."

Tuyến phòng thủ thứ nhất này là tường vây dùng nhân lực xây thành, cao mét, ban đầu là hai dị năng giả hệ thổ hao phí cả nửa tháng trời để làm nền móng, sau đó sẽ sử dụng nhân lực cố định gai nhọn bên trên, đồng thời làm các trạm canh gác cùng trạm công kích.

Đạo phòng tuyến này ngày thường có cửa ra vào, nhưng vì phòng ngừa tang thi xâm nhập, cửa cũng không được lớn, hơn nữa mỗi một người đi vào đều phải kiểm tra đo lường, cho nên, bên ngoài cửa ra vào đã đứng kín người chờ đợi.

Lê Chấn vừa lái xe tới, tầm mắt của tất cả bọn họ đã dời lên xe hắn, nhìn chiếc xe dường như có thể nói là hoàn hảo không chút hư hao gì, rất nhiều người lập tức sáng ngời hai mắt, bọn họ phong trần mệt mỏi, vất vả lắm mới tới được căn cứ thành phố A, rất nhiều xe đều đã báo hỏng, có xe chạy đã là không tệ rồi, dù sao chúng cũng không được tính vào phần vật tư.

Nhưng một chiếc xe còn nguyên vẹn không hư hao gì, nghĩa là có thể tiến vào phòng tuyến thứ hai, nếu không phải trước cửa căn cứ có quy định rõ ràng, cấm đánh nhau ở phụ cận căn cứ, phỏng chừng đã có rất nhiều người nhào tới.

Phương Hòa lười biếng ngáp một cái, "Chỉ có thể xếp hàng."

Lê Chấn gật đầu, lúc này, một ông chú xanh xao vàng vọt đi tới, xoa xoa tay đứng trước cửa sổ xe, "Nhóc con, có muốn đổi số hay không?"

Phương Hòa nháy mắt tỉnh táo tinh thần, trừng mắt nhìn ông ta, ông chú sắt mặt xám ngoắc nhìn thoáng qua đồ vật sau xe Lê Chấn, nuốt nuốt nước miếng, "Chỉ cần một ít vật tư, cậu có thể đổi tới đằng trước đứng, không cần đợi quá lâu, có thể trực tiếp tiến vào căn cứ làm kiểm nghiệm!"

Ông chú đó vừa nói xong, một người trẻ tuổi đột nhiên chạy tới, giơ chân đạp ông ta sang một bên, "Tôi ×, cái lão đông tây này, còn dám đoạt người của tôi?!"

Người trẻ tuổi mắng đã miệng, rồi xoay sang nịnh nọt Lê Chấn, "Vị đại ca này, nhìn anh phong lưu tiêu soái anh tuấn phóng khoáng như vậy, chắc chắn là dị năng giả đúng không, chúc mừng anh nha, anh khẳng định có thể bước qua tuyến phòng thủ thứ đó! Anh xem, ở ngoài này đợi lâu chỉ hao phí thời gian, anh chỉ cần cho tôi chút ít vật tư, tôi đảm bảo anh có thể trực tiếp vào trong!"

Phương Hòa đứng lên, nhìn ông chú lúc nãy cô đơn đi qua một bên ngồi xổm xuống, người phụ nữ gầy yếu đội khăn xám bên cạnh cũng ngẩng đầu lên nhìn họ.

Lê Chấn nhíu nhíu mày, giơ tay vung lên, một lực đánh mạnh mẽ gạt người trẻ tuổi sang một bên.

Sắc mặt người đó lập tức thay đổi, chít một tiếng cũng không dám chít, hoảng sợ lẫn trong đám người, tuy rằng căn cứ có quy định rõ ràng là không được ẩu đả ở phụ cận, nhưng nếu có dị năng giả thật sự động thủ, mấy nhân viên bảo vệ đó cũng không thể đến ngăn được.

Ông chú kia thấy người trẻ tuổi đột nhiên chạy về trong đám người, đại khái cũng đoán được vị trong xe đã làm gì, ông siết chặt tay, cắn răng lần thứ hai đi tới, "Vị tiên sinh này, ngài.... ngài muốn đổi không?"

Phương Hòa giơ chân dẫm dẫm lên tay Lê Chân, khó mà mở miệng, chỉ có thể đợi hắn trả lời, bọn họ đương nhiên muốn đổi.

Lê Chấn ôm Phương Hòa từ trên vai xuống, nhìn ông ta hỏi, "Trong căn cứ có thể nuôi mèo không?"

Ông chú kia sững sốt, nhìn về phía Phương Hòa, thời thế bây giờ có thể sống đã là không tệ rồi, làm gì còn có đồ ăn nuôi mèo, nhưng nhìn người trong xe quần áo sạch sẽ, hoàn hảo y như chiếc xe của hắn, phỏng chừng năng lực của dị năng giả này rất cao, nuôi mèo cũng là bình thường, trước kia cũng có nghe nói vợ của đội trưởng đại đội nào đó có nuôi chó thì phải?

Cho nên, ông ta gật gật đầu, "Hình như chỉ cần trả thêm chút vật tư là có thể vào, bất quá cũng phải kiểm tra đo lường."

Nghe xong, Phương Hòa thiếu điều trợn trắng mắt, vậy còn không bằng cậu chạy vào không gian để Lê Chấn mang vào.

Lê Chấn duỗi tay vuốt vuốt lưng mèo nhỏ, "Đổi số thế nào?"

Ông chú kia lập tức cười không thấy mắt, "Không nhiều lắm, đồ ăn để một người ăn hai ngày là đủ, cái gì cũng được, cậu muốn cho cái gì cũng được."

Lê Chấn duỗi tay lấy ra từ đằng sau một bao đồ ăn vật lớn Phương Hòa lấy trong siêu thị đưa qua, ông chú cả kinh mở to mắt, cuống quít ôm lấy, nặng tới mức làm tay ông ta run lên, xoay người hô với phía trước một tiếng, "Hồ lão đại, chốt đơn!"

Lời vừa hô ra, đám người chắn đằng trước Lê Chấn liền tự nhiên tránh sang một bên, quy củ này bọn họ cũng đã sớm biết, nhưng bọn họ lại tiếc của, cùng lắm là đứng trước cửa chờ một ngày cũng xong, lấy nhiều đồ ăn như vậy chỉ để đổi số, bọn họ nào có làm được.

Mọi người nhìn bao đồ ăn đóng gói tinh xảo, theo bản năng liếm liếm môi, lúc này có thể không để bản thân đói đã là không tồi.

Lê Chấn nhìn một người khác chạy tới lấy đi đồ vật trong tay ông chú, lại trả lại cho ông cái màn thầu đen thui, sau đó vẫy tay, ra hiệu Lê Chấn đuổi kịp.

Phương Hòa thiếu điều muốn giơ móng bắt người lại, nghề quái quỷ gì vậy, trước kia sao bọn họ chưa từng thấy qua?!

Lê Chấn cũng đồng dạng nhíu mày, giơ tay lặng yên không tiếng động bỏ ít bánh nén khô trong quần áo ông chú kia.

Ổng không hề phát hiện, ôm màn thầu cười ha hả chạy tới một góc bên cạnh người phụ nữ gầy yếu kia, lấy màn thầu đưa qua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio