Truyện mới tới - chữ một chương, tác giả còn bảo công lên sàn sẽ tăng lên - chữ một chương :>>
_______
Nhân lúc ít người, hai người hào phóng điều khiển xe tiến vào tuyến phòng thủ thứ , bởi vì việc báo động, trước tuyến phòng thủ vắng vẻ không có ai, cửa nhỏ gắt gao đóng chặt, bọn họ cũng chỉ có thể chờ, Phương Hòa nhàm chán hất hất cái đuôi chơi.
Lê Chấn thấy cậu chơi tới vui vẻ, cũng vươn tay niết niết đuôi cậu, bị Phương Hòa giơ chân hất văng, móng vuốt bén bén lộ ra quơ quơ trước mặt hắn, tự cậu chơi thì cũng thôi đi, Lê Chấn vừa chạm vào, trong người khẳng định sẽ lại nóng lên.
Một lúc lâu sau, tuyến phòng thủ thứ nhất cách bọn họ khá xa đột nhiên bốc lên nhúm khói xanh, chung quanh bắt đầu ồn ào lên, cửa tuyến phòng thủ hai cũng chầm chậm mở ra, vài dị năng giả dắt theo mấy chục thủ vệ từ bên trong đi ra, chưa gì đã hết hồn nhìn chiếc xe vận tải lớn chắn trước cửa.
Hiện tại tang thi đã không dễ đối phó như lúc đầu nữa, cho nên, trừ bỏ mấy tiểu đội đi săn, bọn họ chưa từng thấy người sống sót nào có thể lái cả một chiếc xe vận tải vào đây, hơn nữa bên trong dường như còn có không ít đồ.
Lê Chấn ôm Phương Hòa nhảy từ trên xe xuống, không thấy thêm người nào nữa, thủ vệ càng thêm kinh ngạc, một chiếc xe chở đầy vật tư, hắn còn tưởng là đội dị năng giả nào từ căn cứ khác chạy đến, vậy mà lại chỉ có một người?
Lê Chấn lấy hai cái thẻ từ tuyến phòng thứ nhất đưa qua, người phụ trách đăng ký ngơ ngác nhận lấy.
Sau khi giúp Lê Chấn đăng ký tên họ xong xuôi, mới nói, "Chúng tôi yêu cầu kiểm tra vật tư."
Thấy Lê Chấn gật đầu, họ bắt đầu lái xe vào một khu đất trống có hàng rào, vài người phụ trách xử lý vật tư bò lên xe, sau khi kiểm tra phát hiện bên trong toàn là tiểu mạch đóng bao, mắt ai nấy lập tức sáng như sói, phải biết rằng căn cứ thành phố A rất lớn, số lượng người dân cũng đông đảo, cho nên vật tư hao hụt rất nhanh, tuy rằng hiện tại tuyến phòng và đều đã khai khẩn đồng ruộng, gieo trồng lương thực, nhưng mấy cái lương thực đó muốn thu hoạch cũng cần thời gian.
Một xe tải chở đầy vật tư như vậy, cho dù là đối với một đội ngũ đi săn cũng đã là thu hoạch rất lớn.
Một người trên xe liếm liếm môi, nhìn về phía người khác nói, "Lấy mấy cái cân lại đây."
Sau khi kiểm kê xong vật tư, người kiểm tra vật tư nâng bước chân đã có chút bay bỏng đi tới, cúi đầu nhẹ nhàng nói một con số với người phụ trách, người kia hít khí, hơn vạn cân lương thực, số đồ ăn này đủ cho bao nhiêu người ăn cơ chứ.
Người phụ trách nghiêm túc thận trọng nói với Lê Chấn, "Lê Chấn tiên sinh, vật tư của ngài sau khi đổi lấy tư cách tiến vào trong tuyến phòng , vẫn còn dư lại rất nhiều, căn cứ theo quy định của căn cứ, vật tư sau khi đạt tới số lượng nhất định, cần phải nộp lên trên một ít, tương ứng với đổi lấy tiền thông dụng trong căn cứ."
Thấy Lê Chấn không nói chuyện, người phụ trách tiếp tục nói, "Tiền thông dụng có thể dùng để mua nhà trong căn cứ, còn có thể mua các vật tư khác."
Lê Chấn gật đầu, "Ngoài xe ra, vật tư còn lại đều đem đi đổi đi."
Người phụ trách lập tức đưa cho Lê Chấn thẻ thân phận màu xanh biển, "Đây là thẻ thân phận của ngài, làm phiền ngài ấn dấu vân tay lên trên, sau này đây là chứng minh của ngài trong căn cứ, bên trên cũng đã ghi rõ thú cưng của ngài."
Lê Chấn đưa tay nhận lấy, tấm thẻ này có năng lượng tinh thần lực dao động, chắc là dùng để phân biệt thân phận.
Đợi tới khi Lê Chấn lấy được cái gọi là tiền thông dụng, hắn giật giật chân mày, bỏ vào túi, tùy tiện ném lên ghế điều khiển, Phương Hòa còn chưa kịp nhìn, hiếu kỳ nhảy vào trong xe.
Lê Chấn nhìn Phương Hòa cào cào túi, nhướng mày, ngồi vào trong.
Đợi tới khi mèo nhỏ cuối cùng cũng mở được túi xách, nhìn đồ vật dưới chân, híp híp mắt, quay đầu hỏi Lê Chấn, "Thế mà lại là tinh hạch?"
Hắn duỗi tay sờ sờ đầu mèo, "Em không biết?"
Phương Hòa đặt móng sang một bên, nhìn xuống, không sờ nữa, lúc trước bọn họ không lưu lại tinh hạch, là do tụi nó đều bị hồ trong không gian hòa tan hết rồi, đống tiền này nếu cũng bị họ làm cho tan ra, vậy thì phiền phức, Phương Hòa đẩy túi xách qua một bên, chạy qua ghế phụ ngồi xổm xuống, "Tôi nhớ rõ ràng căn cứ có cái gì mà điểm cống hiến."
Thời điểm Phương Hòa nghe nói căn cứ có tiền thông dụng, đã là nhiều năm sau mạt thế rồi, tiền thông dụng đó là điểm cống hiến, chứ không giống như hiện tại.
Nếu là điểm cống hiến thì tốt rồi, tinh hạch thật sự rất phiền toái, hai người bọn họ điều không thể chạm vào tinh hạch, ngay lúc Phương Hòa còn đang suy xét là nên xử dụng đống tiền thông dụng này như thế nào, Lê Chấn đã lái xe tiến vào tuyến phòng .
Chuẩn bị ra khỏi đường hầm, Lê Chấn ôm Phương Hòa, xách luôn túi tinh hạch, bỏ xe tải vào trong không gian, Phương Hòa nằm trên tay hắn ngắm nhìn xung quanh.
Cậu đối với tuyến phòng hoàn toàn không có tí ấn tượng nào, vì cậu chỉ mới được ở bên tuyến phòng thứ nhất mà thôi, sau đó đã trực tiếp bị bắt vào phòng thí nghiệm, rất nhiều chuyện đều là được nghe người ta kể, chỗ này nhìn sơ cũng giống như bên ngoài thành phố, trừ một ít nhà cao tầng còn có không ít nhà được xây bằng thép tấm.
Đống thép tấm này chính là lấy từ một khu vật liệu sắt thép gần đây, đáng tiếc, mặc dù khả năng che mưa chắn gió tốt, nhưng ngày nắng nhiệt độ bên trong cũng tăng cao theo, khó có thể chịu đựng, bất quá đa số người ban ngày đều phải đi làm công, chỉ để dùng ngủ vào ban đêm, nên ảnh hưởng cũng không lớn mấy.
Lê Chấn vừa trong đường hầm đi ra ngoài, trên đường bán đủ các loại đồ vật, trừ đồ ăn, còn có giày vớ, chăn mền, thoạt nhìn bình thản hơn nhiều.
Phương Hòa ngáp một cái, lăn lộn nửa ngày trời, thật sự là mệt chết mèo, hơn nữa trong lòng còn khó chịu, "Lê Chấn, anh nói xem vì sao căn cứ phải chia người ra ba bảy loại vậy, con người không phải ai cũng giống nhau hả?"
Lê Chấn xoa xoa đầu Phương Hòa, "Thời điểm thành lập ban đầu, đại khái vì an toàn nên phải phân ra tuyến phòng thủ, không có suy xét đến việc dân số sẽ ngày càng đông đúc, tự nhiên ai cũng muốn ở sâu bên trong."
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có vài người vây lại, người đàn ông trong số đó cầm trên tay một tờ giấy có chút rách nát, ở đằng xa chỉ vào Lê Chấn, "Là nó?"
"Khẳng định là hắn, vừa rồi cũng chỉ có hắn mới tiến vào trong tuyến phòng , hơn nữa còn đem theo mèo." Một người khác nói.
Bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, vốn là đang bực bội trong người, Phương Hòa khó chịu xòe ra móng vuốt bóng loáng, Lê Chấn đưa tay bóp bóp chân cậu, nhìn mấy người đang đi tới, "Có việc?"
Người đàn ông cao lớn cầm đầu đem giấy ném sang một bên, "Tờ giấy tên Hồ Tam kia vẽ, quỷ mới nhìn ra!"
Nói xong, hắn cười ha hả, "Hắc, người anh em, tôi tên Vương Lôi, cũng có thể kêu tôi là Lôi ca, cậu là dị năng giả nhỉ, có muốn gia nhập tiểu đội Thần Phong của chúng tôi không? Bản lĩnh giết tang thi tìm vật tư vô cùng lợi hại, đảm bảo trong vòng ngày đủ để cậu mua nhà, ngày đủ cưới luôn vợ!"
Phương Hòa đối với tiểu đội Thần Phong gì đó hoàn toàn không có hứng thú, yên lặng không một tiếng động vẫy vẫy chân, dùng dị năng phong hệ thổi tờ giấy kia lại gần, đợi tới khi Phương Hòa nhìn thấy mặt người vẽ trên giấy xong, khóe miệng giật giật, mặt xẻng hốt phân nhà cậu làm gì dài dữ vậy? Vẽ không khác gì ông già Đinh, ngoại trừ trên trán không có ba sợi nếp nhăn.
Phương Hòa còn lặng lẽ đem giấy giữ lại, chuẩn bị lát nữa cười nhạo xẻng hốt phân nhà cậu, có điều nghe cái gì đó Lôi nói câu cuối cùng, cái gì mà cưới vợ, Phương Hòa lập tức giận dữ vung chân, quào lên tay hắn.
Không nghĩ tới tốc độ của hắn cũng không tệ, dịch chân một cái đã tránh thoáng, vuốt cằm nhìn Phương Hòa, "Mèo nhỏ của cậu dữ thật đó, tôi thích, haha, Nhị Uông của chị dâu chúng tôi cũng rất dữ, có muốn đi xem một chút không?"
Lê Chấn an ủi xoa xoa đầu Phương Hòa, "Xin lỗi chúng tôi muốn đi tìm người."
"Tìm người sao, chuyện đó lại dễ, cậu nói thử xem muốn tìm người nào, chút đặc điểm nhận dạng, chỉ cần người này có tồn tại, Thần Phong chúng tôi nhất định sẽ tìm được người cho cậu!"
"Không cần." Lê Chấn ôm Phương Hòa đang nổi giận đùng đùng đi vào trong.
Vương Lôi chưa từ bỏ ý định đuổi theo, "Người anh em, cậu không muốn tới Thần Phong cũng không sao cả, chúng ta trước hết kết bạn với nhau đi, cậu vừa tới nơi này chắc chắn là chưa quen thuộc, muốn đi đâu, tôi có thể chỉ đường cho cậu."
"Chỗ nào cho thuê nhà?" Lê Chấn trực tiếp hỏi chuyện muốn làm trước, dáng vẻ vừa nóng nảy vừa mệt mỏi của mèo nhỏ làm hắn lo lắng, nên tìm một chỗ an tĩnh cho mèo nhỏ đã.
Vương Lôi duỗi tay chỉ chỉ, "Bên kia, giá cả tiện nghi."
Hướng Vương Lôi chỉ là một căn nhà làm bằng thép tấm, Lê Chấn nhướng mày, xoay người đi qua bên kia, "Cám ơn."
Vương Lôi sờ sờ cằm, điều này có chút khác với tin tức mà hắn nhận được, Hồ Tam không phải nói người này có nhiều vật tư lắm sao, đáng lẽ là đã đổi không ít tinh hạch, tại sao lại tới chỗ nhà thép kia? Chẳng lẽ hắn thật sự không có chút hiểu biết nào về căn cứ hả?
Vương Lôi vẫy vẫy tay, ra hiệu mấy người kia về trước, rồi tự mình đi theo.
Lê Chấn nhìn một vòng, tìm thấy người cho thuê ngồi trong container rồi đi tới, Phương Hòa ngáp một cái, "Muốn sống trong này hả?"
Lê Chấn gật đầu, xoa xoa tai Phương Hòa, "Tình huống của em có chút không đúng, vào trong không gian rồi nói tiếp."
Phương Hòa vươn vươn cổ, bực bội quăng quăng cái đuôi, thấy Vương Lôi còn đi theo đằng sau, thật sự muốn giơ móng cho hắn một đao.
Lê Chấn vuốt vuốt lông sau lưng Phương Hòa, cảm xúc của mèo nhỏ thật sự không bình thường, Lê Chấn cách không ném vào thùng container một khối tinh hạch, "Một nhà thép riêng biệt."
Người cho thuê sáng mắt, nhanh chóng đưa chìa khóa qua, "Số hàng thứ tư, ngày."
Lê Chấn ôm Phương Hòa, dùng tinh thần lực quét một loạt nhà thép, xác định chỗ người cho thuê nói xong, vội vàng bước qua.
Vương Lôi ở đằng sau đưa người cho thuê chút đồ, hỏi ra thời gian ở cùng với chỗ ở của Lê Chấn, sờ sờ cằm, chuẩn bị trở về cứ điểm Thần Phong trước, lát nữa sẽ có người chuyên môn tới sau.
Phương Hòa bực bội cào tới tay áo của Lê Chấn rách thành cái sàng, vừa vào trong nhà thép, cậu đã nhảy xuống đất, đi vòng vòng trong nhà, vừa đi vừa phát ra tiếng kêu bực bội, hình như không được tỉnh táo cho mấy, tiếng phát ra toàn là tiếng mèo, thỉnh thoảng còn cào lên thép hai ba lần.
Lê Chấn chau mày, duỗi tay đem Phương Hòa ôm vào trong lòng, tiến vào không gian, mèo nhỏ rớt vào hồ nước mới tỉnh táo lại được chút ít, dùng hai chân trước xoa xoa mặt, rồi bực bội đạp đạp nước, "Meo ô...."
Tiếng kêu uất ức làm thân mình Lê Chấn hơi hơi cứng đờ, nâng đầu Phương Hòa lên, "Không thoải mái chỗ nào?"
Vừa nói vừa đưa năng lượng vào trong cơ thể cậu, xem xét từng ngóng ngách.
Mắt Phương Hòa ánh nước, cuộn cuộn cơ thể, "Nóng."
Trong nháy mắt, hắn còn tưởng mèo nhỏ nhà hắn động dục, nhưng mà cách lần tu luyện sau còn tới hai ngày, thời gian không đúng, Lê Chấn nhíu mày càng thêm chặt, "Nhịn một chút, để anh xem."
Phương Hòa ôm lấy cánh tay hắn, để hắn lần nữa cho năng lượng vào bên trong cơ thể, Lê Chấn cẩn thận xem xét một hồi, nâng mặt Phương Hòa nhìn về phía mình, nghiêm túc hỏi, "Ngày đó thiên thạch có làm em bị thương không?"
Trong đầu Phương Hòa hỗn loạn, móng vuốt vô ý thức bấu vào cánh tay Lê Chấn, móng vuốt bén nhọn đâm vào trong tay hắn, cơ thể khó chịu tới mức chỉ muốn hủy diệt, nghe Lê Chấn hỏi, Phương Hòa nghĩ nghĩ lại, "Hình như có."
Cậu cũng không rõ ràng lắm, lúc đó chỉ thấy cơ thể có chút lạnh, cậu không nghĩ cái đó gọi là bị thương.
Phương Hòa nói như vậy, thì là có, Lê Chấn lập tức ôm Phương Hòa ngồi lên núi đá giữa hồ, "Đừng kiềm nén, đem năng lượng phóng hết ra ngoài đi."
Phương Hòa đã nóng tới mức như muốn nổ tung, nghe Lê Chấn nói xong, móng vuốt lập tức quơ loạn, nháy mắt cát bay đá chạy, trực tiếp đem mấy núi đá nhỏ xung quanh hồ đập nát, sóng nước ầm ầm gào thét.
Này chỉ là mặt ngoài, bên trong thân thể của Phương Hòa, bị tác động của năng lượng, thiếu điều đem gân cốt trong cơ thể cắt đứt thành từng đoạn, nếu không phát tiết năng lượng kịp thời, chỉ sợ thân thể cậu cũng nổ tung.
Đợi đến khi phát tiết ra không tồi, chân mèo mới mệt mỏi rũ xuống, Lê Chấn lập tức đưa năng lượng vào trong, chữa trị cho cậu, đợi tới khi xong xuôi hết, Lê Chấn mới phát hiện tay của mình đã gồng tới mức tê cứng, trái tim run lên, nâng Phương Hòa mơ mơ màng màng đi ra khỏi hồ, cảm giác tự trách dường như nhấn chìm hắn, lúc trước vậy mà hắn không để ý tới việc thiên thạch có ảnh hưởng gì tới mèo nhỏ hay không, mèo nhỏ nếu không phải vì cứu hắn, làm gì tới nổi bị thiên thạch ảnh hưởng như vậy.