Chỉ trong thời gian ba ngày, toàn bộ phòng tuyến một đã giống như được lật sang trang mới, hoàn toàn khác xa so với trước kia, Vệ Bàn Giang đứng trên phòng tuyến, nhìn tường vây dày nặng, cảm thán, "Cái này so với phòng tuyến hai cũng không thua kém gì mấy."
Lê Nguyệt gật đầu, không có tinh thần cho lắm, hai ngày nay tiến độ mỗi lúc một nhanh, làm cô ẩn ẩn có cảm giác hai người kia hẳn là đã sắp ra tay, nhưng mà, hai người đó vẫn chưa nói ra kế hoạch cụ thể, khiến cô không thể không lo lắng, ngoại trừ dốc hết sức chuẩn bị nhiều thêm vài quả cầu tia chớp ra, Lê Nguyệt cũng biết mình không thể giúp được gì.
Vệ Bàn Giang xoay người nhìn thấy Lê Nguyệt mặt mày căng thẳng, vỗ vỗ vai cô, "Lạc quan lên, em trai cô với đại ca kia của tôi, so với tưởng tượng của chúng ta còn mạnh hơn nhiều, còn có lối đi bí mật tôi cung cấp, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Lối đi bí mật?" Lê Nguyệt nhíu mày, "lối đi nào bí mật?"
Vệ Bàn Giang đột nhiên gãi gãi đầu, "Tôi chưa nói hả?"
Lê Nguyệt nhấc chân đá qua, "Cậu lại quên cái gì, nếu chậm trễ việc chính, cẩn thận tôi đem cậu băm thành tám mảnh!"
Vệ Bàn Giang cười hề hề, vội vàng từ trên phòng tuyến một nhảy xuống, gấp gáp chạy tới chỗ Phương Hòa và Lê Chấn, giống như cậu ta thật sự quên nói để hai người họ chuẩn bị vậy.
Lê Chấn đang thương lượng với Phương Hòa là nên đem theo người nào, thì thấy Vệ Bàn Giang hì hục xông tới, "Đại ca, hình như tôi quên nói một chuyện."
Hắn ném bút, nhìn cậu ta.
Vệ Bàn Giang vuốt mặt, "Không phải tôi từng nói bản thân đã chuẩn bị hết nửa năm trời sao, tôi biết một lối đi bí mật, có thể nối thẳng tới phụ cận bên ngoài phòng thí nghiệm."
Hoảng hoảng loạn loạn nửa ngày trời thì ra là muốn nói cái này, Phương Hòa quay đầu tiếp tục thương lượng với Lê Chấn, Vệ Bàn Giang gãi đầu, "Hai người đừng có như vậy, lối đi bí mật đều dùng rễ cây làm ra, ẩn nấp ở đó tuyệt đối không thành vấn đề, rất thích hợp để đánh bất ngờ."
Phương Hòa vẫy vẫy tay, "Lại đây nhìn xem."
Cậu ta đi qua, cúi đầu nhìn về phía bản đồ do hai người họ vẽ, chớp chớp mắt nhìn lộ tuyến quen thuộc, "Mẹ nó, mấy người sao biết được, cái này ngoại trừ tôi ra thì không ai biết!"
Phương Hòa liếc mắt nhìn cậu ta một cái, "Ngày thường không thấy cậu làm gì, nhưng năng lượng lẫn tinh hạch đều tiêu hao nhanh chóng, chị Lê còn nói cậu mượn tinh hạch của chị ấy mà không chịu trả, người khác thì tưởng cậu dưỡng thương, nhưng mà bản lĩnh nhỏ này của cậu, làm sao qua được mắt của đại ca là tôi chứ."
Vệ Bàn Giang gãi gãi đầu, không còn lời nào để nói.
Lê Chấn nhướng mày, nhìn mèo nhỏ của hắn ăn hiếp người ta thật là sung sướng.
Một lúc sau, Vệ Bàn Giang đột nhiên nhíu mày, "Không đúng, cho dù cậu có nhìn ra, cũng không thể nào biết rõ lộ tuyến được, đại ca cậu đây là đang gạt tôi đó hả?"
Phương Hòa không nhịn được cười, chỉ chỉ chân cậu ta, "Dưới lòng bàn chân cậu mỗi ngày hợp lại chung một chỗ với mấy cái rễ cây, bộ cho rằng ai cũng bị mù hả? Đứa nhỏ Ngụy Tử Đình nhìn thấu hết rồi nhé."
Vệ Bàn Giang bĩu môi, Ngụy Tử Đình là dị năng giả theo phương hướng thị lực, bị nó phát hiện cũng bình thường thôi, bộ rễ cây Vệ Bàn Giang nuôi nửa năm qua vừa to vừa thô, từng chút một kéo dài về hướng phụ cận phòng thí nghiệm, đường kính hiện tại cao tầm nửa người, cậu ta luôn tự cho rằng mình làm bí mật dữ lắm, không nghĩ tới lại bị người ta phát hiện nhẹ nhàng như vậy.
Đêm xuống, Lê Chấn cùng Phương Hòa tập hợp mọi người lại, nhìn đám người đằng xa, Phương Hòa chợt phát hiện, ở đây không chỉ có ba mươi mấy người X huyện, mà trong tiểu đội Bàn Giang cũng đã xuất hiện rất nhiều dị năng giả cấp ba, những người khác trong căn cứ thì còn chưa thống kê, nhưng phỏng chừng cũng không ít là bao, hao hết một nửa hồ nước trong không gian, xem như cũng có kết quả.
Như vậy nếu có xảy ra thêm một trận tang thi triều, hẳn là bọn họ sẽ chống được cho tới khi bọn họ giải quyết xong phòng thí nghiệm.
Lê Chấn hơi hơi nhắm mắt, giơ tay, cố hết sức mở rộng năng lượng của bản thân, cấy hạt giống chống lại ám chỉ vào đầu những người muốn đi theo tới phòng thí nghiệm.
Để tránh đêm dài lắm mộng, đêm hôm đó, sau khi hai người sắp xếp xong toàn bộ, liền tách ra chạy tới phòng tuyến ba trước.
Cách hai người thương lượng rất đơn giản, trực tiếp làm rõ thân phận của Lê Chấn, người của Trần lão sẽ mang hai người tiến thẳng vào phòng thí nghiệm.
Lê Chấn nhìn mấy chục người chờ ở phòng tuyến ba, nhướng mày, ôm Phương Hòa đi vào, những người này đều là dị năng giả cấp ba, phỏng chừng có hơn phân nửa là của Trần lão.
Cùng lúc đó, Dương Phi mang hơn ba mươi người đi theo Vệ Bàn Giang mở ra lối đi bí mật.
Dương Phi chỉ vào rễ cây thô to, "Sao nhổ ra bây giờ?"
"Thiêu bỏ!" Lòng bàn tay Vương Triệt nổi lửa, nói thẳng.
Vệ Bàn Giang sợ tới mức dậm chân, "Anh đủ rồi, rễ này là do tôi cực khổ lắm mới dưỡng được, thiêu rồi anh lấy gì đền cho tôi!"
Vương Triệt thu lửa lại, "Nếu không thì cậu nói xem phải làm sao bây giờ? Cậu bứng nó ra hả?"
Vệ Bàn Giang đi tới trước, thao túng bộ rễ rút ra ngoài, được nhưng rất chậm, Vương Triệt thò lại gần, "Tôi nói nè, đội trưởng Bàn Giang, chờ cậu rút ra hết, súp lơ cũng lạnh héo luôn rồi."
Cậu ta cắn răng, lui ra sau một bước, nhắm mắt nhẫn tâm nói, "Vậy anh thiêu đi!"
Vương Triệt chuẩn bị ra tay, ông Vệ đột nhiên nói, "Để tôi thử xem!"
"Ông nội, ông đừng gây thêm phiền nữa, ông vừa mới thăng cấp thì làm được gì... Đậu xanh, không công bằng! Rõ ràng người nuôi nó là tôi mà!" Vệ Bàn Giang trơ mắt nhìn bộ rễ thô to kia, chậm rãi rúc thành một sợi dây leo trong tay ông Vệ, sau đó biến thành hạt giống.
Ông Vệ cẩn thận nhét hạt giống vào bình nhỏ, nhìn những ánh mắt hướng về phía mình, bình tĩnh nhấc chân đi trước, còn chấp tay sau lưng, rất có dáng tiên phong đạo cốt.
Dương Phi dẫn người, theo sau ông Vệ tiến vào lối đi tối ôm do rễ cây đâm ra.
Trong lối đi tối om, không ai mở miệng nói chuyện, Lê Chấn đã đặt biệt dặn dò, cố gắng giữ yên lặng, không sử dụng bất kỳ dị năng nào trước khi đến phạm vi bên ngoài phòng thí nghiệm, cho nên, tuy rằng tối đến mức nhìn không rõ năm ngón tay, Vương Bình cũng không sử dụng ánh sáng.
______
Chỉ cần bước vào khu vực phòng tuyến ba, là có thể cảm nhận rõ ràng được nơi này khác với bên ngoài, nếu không phải ở ngoài còn có phòng tuyến cao ngất ngưởng, thì nơi này có thể nói là so với trước khi virus bùng nổ, không khác gì mấy, bình tĩnh an lành tựa như thế ngoại đào nguyên.
Sau khi theo người của Trần lão vòng qua nội thành không tính là lớn lắm rồi tiến tới đường hầm sau núi, Lê Chấn duỗi tay nâng Phương Hòa ôm vào ngực, bàn tay gắt gao cầm lấy chân mèo.
Phương Hòa ngửa đầu nhìn hắn, dùng ánh mắt để biểu đạt sự lo lắng của mình, hắn nhẹ nhàng vuốt v lông mèo, "Đã có thể cảm ứng được thiên thạch, cùng với số lượng tang thi cấp cao không tính là ít."
Phương Hòa gật đầu, ưu thế duy nhất chính là, chính là Trình Kỳ Đống hoàn toàn không biết gì về hành động của bọn họ, kẻ điên si mê thí nghiệm kia, có lẽ dù biết cũng sẽ không thèm để ý, chỉ dựa vào năng lượng tinh thần cộng thêm năm tên dị năng giả hệ tinh thần, trong mắt gã căn bản là không có người cản được gã.
Một lần nữa nhìn thấy Trình Kỳ Đống, Phương Hòa phải cắn chặt răng mới ngăn được run rẩy từ cơ thể, chính cái người quá lắm chỉ chừng tuổi trước mắt này, bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa lương thiện, lại dùng thời gian mười ba năm, không ngừng thực hiện các loại thí nghiệm ác độc lên người cậu, ánh mắt nhìn vật thí nghiệm chẳng khác gì súc vật, không một tia thương hại.
Trình Kỳ Đống nhìn thấy Lê Chấn, khóe miệng liền nhếch lên nở một nụ cười hiền lành, vững vàng đi tới, "Tiểu học trưởng, chúng ta rốt cuộc cũng gặp mặt!"
Lê Chấn bình tĩnh nhìn gã, Trình Kỳ Đống là sau khi hắn đi thì mới theo thầy của hắn học, tuy rằng chưa từng gặp mặt, hai người cũng coi như có quan hệ sư huynh đệ, Trình Kỳ Đống dù lớn tuổi nhưng có quan hệ thụ nghiệp trước sau, kêu hắn một tiếng học trưởng cũng là chuyện bình thường.
Trình Kỳ Đống nhìn mèo nhỏ ngồi xổm trên vai Lê Chấn, cười khẽ, "Thầy vẫn luôn nói là cậu mặt lạnh tâm nóng, còn nói cậu dùng mặt lạnh hù một đám người theo đuổi mình sợ chạy mất, không nghĩ tới còn có tình yêu thương động vật."
Phương Hòa cắn chặt khớp hàm, gắt gao bấu chặt vai Lê Chấn, quay đầu tránh đi tầm mắt của gã, sợ bản thân nhịn không được nhào qua mất.
Trình Kỳ Đống thấy Lê Chấn trước sau không nói lời nào cũng không ngại, duỗi duỗi tay, dẫn Lê Chấn đi vào bên trong, "Tốt xấu gì tôi cũng lớn tuổi không ít, học trưởng không ngại tôi trực tiếp kêu tên cậu chứ? Đi theo tôi, cậu khẳng định sẽ có hứng thú với phòng thí nghiệm của tôi cho xem."
Người đi theo phía sau Lê Chấn bị ngăn ở bên ngoài phòng thí nghiệm, hắn hơi hơi gật đầu với một người, người đó lập tức mang những người khác rời khỏi, hộ tống chỉ là nhiệm vụ thứ nhất của bọn họ, mục đích chủ yếu là tiếp viện bên ngoài phòng thí nghiệm.
Phương Hòa còn tưởng rằng gã sẽ cho Lê Chấn xem trước một ít thực nghiệm tương đối dễ chịu dựng, tận lực tránh cho hắn nhìn thấy mấy thí nghiệm dùng người kia, không nghĩ tới Trình Kỳ Đống không chút cố kỵ, trực tiếp đưa bọn họ tới khu thí nghiệm cấp cao nhất dưới lồng đất, thậm chí còn vô cùng kêu ngạo kể về thành quả thực nghiệm cho Lê Chấn nghe.
Trình Kỳ Đống nhìn một bé gái năm tuổi bên trong, "Tuy rằng vô cùng khổ sở, nhưng sau khi khổ sở thì chính là phá kén thành bướm, đứa bé gái này là dị năng giả đầu tiên phòng thí nghiệm thành công tạo ra, quá đẹp, một đứa nhỏ hệ nước."
Phương Hòa xuyên qua kính một chiều nhìn bé gái kia, ánh mắt trống rỗng, trong tay ôm một con búp bê khắc bằng băng, đôi môi tái nhợt rung rẩy, lẩm bẩm nói cái gì đó, lông tơ trên người Phương Hòa không khống chế được dựng đứng, Trình Kỳ Đống ghê tởm đến mức cậu muốn ăn tươi nuốt sống.
Trình Kỳ Đống cảm thán một hồi, "Đáng tiếc, thực nghiệm này làm thật lâu, mới có một thành công ví dụ như vậy, nếu có thể ổn định phương thức kích phát này, thì mới được tính là tương đối vừa lòng."
Trình Kỳ Đống cách lớp kính vuốt v mặt bé gái, sau đó tiếp tục đi về phía trước, phòng thí nghiệm tiếp theo đang tiến hành thực nghiệm, mười mấy người bị nhốt bên trong, có người thường cũng có dị năng giả, đang đánh nhau với tang thi.
Phương Hòa nhìn tang thi quen thuộc bên trong, móng vuốt phía dưới co quắp, đến khi nhìn thấy Tiểu Tang không ra tay với con người, chỉ là sử dụng dị năng tốc độ né tránh như ảo ảnh, cậu mới cắn chặt răng, đuôi gắt gao quắn lên cổ Lê Chấn.
Trình Kỳ Đống chỉ vào tang thi bên trong, "Mới chộp về, rất nhanh có thể đột phá thành tang thi cấp bốn, kỳ lạ là nó chưa bao giờ giết người, buồn cười lắm đúng không, tang thi không giết người."
Trình Kỳ Đống nhìn một hồi, quay đầu nói với người đứng bên cạnh phòng thí nghiệm, "Bác sĩ Vương, tăng liều lượng."
Người đó gật gật đầu, ấn lên một cái nút, một lượng thuốc màu hồng nhạt phun vào không gian kín.
"Máu?" Lê Chấn thấp giọng nói.
Trình Kỳ Đống gật đầu, "Không sai, máu mới, có thể kch thích bản năng của tang thi."
Phương Hòa khẩn trương nhìn Tiểu Tang bên trong, cảm xúc của nó tuy rằng có chút nôn nóng, nhưng hình như cũng không bị máu tươi kch thích, hơn nữa tầm mắt còn cố ý vô tình nhìn về phía bọn họ.
Trình Kỳ Đống lắc đầu, "Xem ra phải nghĩ biện pháp kch thích khác mới được, chúng ta đi xem cái tiếp theo."
Cảnh tượng tiếp theo càng thêm ghê tởm, Phương Hòa nhìn hàng chục băng ghế thí nghiệm được xếp bên trong, có tang thi cũng có người, bị tùy ý giải phẩu, Trình Kỳ Đống vô cùng bình tĩnh nói, "Ở chỗ này hoàn toàn không cần lo lắng vật thí nghiệm xảy ra vấn đề, bất luận là tang thi hay dị năng giả, mỗi một người tới đây đều là tự nguyện, thực nghiệm chỗ này chính là cấy ghép tinh hạch với năng lượng hạch."
Tự Nguyện?! Phương Hòa nhìn bản mặt giả nhân giả nghĩa của tên Trình Kỳ Đống kia mà hận không thể tát cho một cái.
Xem xong những thứ đó, gã mang theo Lê Chấn vào văn phòng, vô cùng bình tĩnh nói, "Có cảm xúc gì không? Có muốn tới đây làm phụ tá cho tôi không? Nghe nói cậu đang làm việc ở phòng tuyến một, ở chỗ đó thì lãng phí tài hoa của cậu quá, đáng tiếc."
Lê Chấn ngồi xuống đối diện, ôm lấy Phương Hòa từ trên vai xuống, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt v lông cậu.
Trình Kỳ Đống thấy hắn không dao động, cũng không giận, ngón tay nhịp xuống tay vịn sofa, "Lê Chấn cậu tưởng tượng chút đi, một sinh vật thần kỳ như vậy, có thể biến con người thành giống loài hoàn toàn khác biệt, lại có thể kích phát tiềm năng con người, để con người khống chế năng lượng phi phàm, đây là chuyện thần kỳ cỡ nào chứ, cậu không muốn tìm tòi tới cùng sao?"
"Cho nên, ông từ trước tới nay không hề nghĩ tới việc giải quyết triệt để virus tang thi?" Lê Chấn nặng nề hỏi ra một câu.
Trình Kỳ Đống giống như nghe xong một câu chuyện cười, cười lớn, "Giải quyết triệt để, tại sao muốn giải quyết triệt để?"
Lê Chấn mặt không cảm xúc nhìn gã, Trình Kỳ Đống thanh thản dựa vào ghế sofa, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, "Chọn lọc của tự nhiên, đây là chuyện mà động vật phải trãi qua hằng ngày, nhưng hướng phát triển trước đây của con người đều đã bỏ lỡ cơ hội như vậy, nhưng chúng ta đã gặp được cơ hội này, có thể đưa con người lên tới đỉnh cao chưa từng có, đây là may mắn."
Trình Kỳ Đống nhìn mặt Lê Chấn, hơi hơi chợp mắt, "Không đồng ý với cách nói của tôi à? Một ít người hy sinh đổi lấy tiến bộ của con người đây là phương pháp tốt nhất, hy sinh của bọn họ sẽ được toàn bộ con người ủng hộ."
"Số ít?" Lê Chấn trầm giọng hỏi.
Trình Kỳ Đống đột nhiên cười, "Được rồi, phải nói là một lượng lớn người, nhưng người dư lại đều là nhân tài khống chế trong tương lai, không giống đám người thường giống con sâu cái kiến đó, dựa vào người khác mới sống nổi, bọn họ chính là trói buộc đột phá cực hạn của con người, chết bao nhiêu cũng không tính nhiều đúng không?"
Phương Hòa cơ hồ muốn cào rách luôn quần áo của Lê Chấn, ý tưởng của gã điên này đúng là bị điên rồi.
Lê Chấn vững vàng vuốt lông cậu, bằng không hắn cũng mất khống chế nhào lên git cht kẻ điên này mất.
Trình Kỳ Đồn nhìn người từ đầu tới cuối cũng không đáp lại mình, thở dài, "Xem ra, cậu không ủng hộ cách nói này của tôi, không sao hết, cậu sẽ nhận ra thôi, trước tiên ở lại phòng thí nghiệm đi, mấy thực nghiệm đó cậu tùy tiện xem, tôi chờ cậu thay đổi ý định."
Trình Kỳ Đống chưa làm gì, đã có người bước vào mang Lê Chấn đi.
Mà lúc Lê Chấn mang Phương Hòa rời khỏi, năng lượng tinh thần của gã như có như không gắt gao bám theo, khóe miệng Lê Chấn nhếch lên nụ cười lạnh, lặng yên kéo năng lượng kia vào người.
Trong phòng, Trình Kỳ Đống tự cho là hạ thủ được Lê Chấn, nở nụ cười thực hiện được ý đồ.
Hoặc là nói, Trình Kỳ Đống hưng phấn, tưởng tượng tới có thể từ trong đầu Lê Chấn lấy ra được kết cấu ban đầu của virus, gã đã nhịn không được muốn cười to ra tiếng, bất quá khi biết Lê Chấn là dị năng giả tinh thần, gã đã biết, gã cần kiên nhẫn chút, bằng không nếu bị tên thông minh này phát hiện, sẽ tiêu hủy đi ký ức về kết cấu ban đầu của virus mất.
Lê Chấn cùng Phương Hòa đi không xa, người dẫn đường phía trước đã bị hắn chơi tới mơ màng, một mình xoay người rời đi.
Phương Hòa ngửa đầu nhìn hắn, "Bước tiếp theo làm sao bây giờ? Cứu người trước hay tìm thiên thạch trước?"
Nếu không phải vì người sống sót bên trong phòng thí nghiệm, phỏng chừng vừa thấy mặt gã hai người đã nhào lên rồi, nhưng mà, bọn họ không thể, nếu lúc này động tới Trình Kỳ Đống, thì không khác gì rút kíp nổ bom, toàn bộ phòng thí nghiệm sẽ tiến vào trạng thái cảnh giác, nói không chừng tên điên kia gặp nguy hiểm còn sẽ làm ra chuyện ngọc nát đá tan.
Lê Chấn đè đè đầu Phương Hòa, "Trước hết giải quyết năm dị năng giả hệ tinh thần kia đã."
Lê Chấn có Trần lão cung cấp bố cục phòng thí nghiệm, nhưng nơi ở cụ thể của năm dị năng giả tinh thần kia thì lại rất khó biết.
Lê Chấn nhắm mắt, dùng tinh thần niệm lực tìm tòi, một lát sau, dưới tầm mắt chờ mong của Phương Hòa lắc lắc đầu, "Chỉ cảm giác được đại khái."
Phương Hòa liếm môi, đột nhiên lấy ra một quả cầu tia chớp, "Chúng ta làm ra chút động tĩnh không phải được rồi sao?" Lê Chấn sờ sờ đầu cậu, cúi đầu hôn một cái, cầm lấy quả cầu tia chớp kia, nhanh chóng di chuyển dọc theo các vách tường phòng thí nghiệm xuyên qua hành lang bên trong, tìm thấy một nơi thích hợp rồi, hắn mới thô bạo đập nó lên tường, một luồng năng lượng chấn động nháy mắt bùng lên.