Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không gian trong thang máy vốn đã chật hẹp, lúc này dường như càng trở nên yên tĩnh đến chết người. Câu nói đó giống như một tia sét giáng xuống đầu Diệp Lâm Tây. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình như sắp bị số phận đè bẹp. Quả nhiên, con người không thể có tâm lý may rủi.

Tâm lý may rủi: là muốn nói nỗ lực để đạt được thành công hoặc tránh những thảm họa thông qua những lý do tình cờ.

Diệp Lâm Tây không giỏi nói dối, phải nói rằng trước giờ cô chưa bao giờ thèm nói dối, luôn sống theo lối sống tiêu sái tùy ý, không cần kiềm chế và bao biện để che đậy. Tuy nhiên một người hầu như không nói dối bao giờ, không ngờ lại phải đối mặt với tình huống hoàn toàn trái ngược thế này. Đặc biệt là khi cô nhìn xuống, thấy chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay Phó Cẩm Hành, cô không chỉ cảm thấy ngột ngạt, thậm chí còn cảm nhận được da mặt mình sắp bị nướng chín đến nơi rồi.

Mới hôm qua.

Khi Diệp Lâm Tây đang tận hưởng xông hơi tại Spa của khách sạn, thì điện thoại đang để bên cạnh cô bỗng đổ chuông. Cô cầm lên nhìn, là Phó Cẩm Hành gọi tới. Lúc đó, cô bàng hoàng đến mức ngồi bật hẳn dậy, hít một hơi thật sâu rồi mới ấn nghe.

Phó Cẩm Hành: “Đã nhận được quà sinh nhật rồi.”

Diệp Lâm Tây vừa vỗ vỗ ngực cho thoải mái, vừa thầm chửi bới “Bình thường đâu có thấy anh lịch sự như vậy”, cô sợ tới mức tim gần như ngừng đập, còn tưởng rằng việc mình lén lút về nước đã bị phát hiện. Cô và Phó Cẩm Hành đều rất am hiểu quy tắc của vợ chồng trên danh nghĩa trong cuộc hôn nhân thương vụ này, trong một năm sau kết hôn cô đều ở nước ngoài học tập, anh ấy ở trong nước làm việc, không ai làm phiền ai, hai người yên ổn qua ngày qua tháng.

Tất nhiên, trong ngày sinh nhật, cũng vẫn phải thể hiện một chút gì đó. Dù sao thì hàng ngày khi quẹt thẻ của anh, cô cũng không biết nương tay chút nào. Lúc này, nhìn chiếc đồng hồ Phó Cẩm Hành đang đeo trên tay, cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng nhớ ra những gì cô đã nói khiến da đầu mình tê dại ngày hôm qua.

Lúc đó, cô nói: “Anh yêu, em đang phải chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp, thực sự không có thời gian về nước đón sinh nhật cùng anh, vì vậy em đã đặc biệt gửi về cho anh một món quà nho nhỏ.”

Điện thoại im lặng hồi lâu, không biết có phải là do bị tiếng gọi “Anh yêu” của cô làm cho choáng váng, hay là bị giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô làm cho tê liệt rồi. Một lúc lâu sau, Phó Cẩm Hành nói với giọng điệu thản nhiên: “Cảm ơn.” Khi nói câu cảm ơn, anh đã mở hộp quà ra lặng lẽ nhìn ngắm chiếc đồng hồ đang đặt bên trong. Thương hiệu này cũng có nhiều chiếc đang nằm trong tủ đồng hồ của anh và không chiếc nào dưới một triệu tệ.

Món quà nho nhỏ ……

Khóe miệng Phó Cẩm Hành khẽ giật, anh tưởng tượng đến vẻ bình thản và tự nhiên của cô khi quẹt thẻ. Cả hai đều không tiếp tục khách sáo giả tạo nữa, nên nhanh chóng cúp máy.

Trên thực tế, việc Phó Cẩm Hành có thể gọi điện cho cô để cảm ơn về món quà luôn khiến Diệp Lâm Tây tự hỏi liệu có phải tập đoàn Thịnh Á sắp đóng cửa rồi hay không mà Tổng giám đốc của bọn họ lại rảnh rỗi không có việc gì làm thế.

Tuy nhiên, nghĩ đến bản thân hiện tại có thể bay nhảy khắp nơi trên thế giới, đồ đạc thích là mua mua mua phần lớn đều nhờ vào phúc của Phó Cầm Hành. Vậy nên cô vẫn chân thành hy vọng rằng tập đoàn Thịnh Á sẽ bền vững dài lâu.

Màn trình diễn ngả ngớn ngày hôm qua của cô vẫn còn đang hiện ra trước mắt, mà hôm nay lại phát hiện người đáng lẽ đang chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp ở Mỹ lại xuất hiện tại một khách sạn năm sao trong nước. Diệp Lâm Tây – người luôn luôn đúng lý hợp tình, lúc này đây đương nhiên không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Sự thật chứng minh, con người vào thời điểm xấu hổ nhất thì cái gì cũng có thể thử trước khi đi đến tột cùng của sự tuyệt vọng.

Diệp Lâm Tây ảo não, đổi chủ đề: “Phòng tôi ở tầng , anh có muốn lên ngồi một chút không?” Giọng nói của cô rất dễ nghe, đặc biệt là khi nói chuyện bằng ngữ điệu mềm mỏng, mang âm điệu câu dẫn cực quyến rũ.

Nhưng thật là trùng hợp.

Cửa thang máy nãy giờ vẫn đóng chặt, lúc này lại chậm rãi mở ra, những lời cô vừa nói cứ thế nhè nhẹ truyền ra ngoài. Kết quả là hai người đàn ông đang đợi ở cửa thang máy, vừa nhấc chân định đi vào thì đột nhiên dừng lại. Sau khi cả hai lúng túng nhìn nhau, bọn họ lùi về sau một bước, không tiến vào thang máy.

Phó Cẩm Hành trực tiếp ấn tầng , sau khi cửa thang máy đóng lại, Diệp Lâm Tây mới muộn màng ý thức được: “Không phải, biểu cảm của hai người vừa rồi là sao chứ?” Cô nhìn Phó Cẩm Hành: “Họ cho rằng tôi đói khát đến mức phải đi dụ dỗ anh trong thang máy sao?”

Nghe lời tự buộc tội khó chịu phát ra từ cái miệng xinh xắn của Diệp Lâm Tây, khuôn mặt nãy giờ vẫn duy trì biểu cảm nhạt nhẽo của Phó Cẩm Hành đột nhiên lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Anh nói: “Lẽ nào không phải vậy?”

Diệp Lâm Tây: “…”

Lần này, ngay cả tai cô cũng đỏ bừng cả lên rồi, tức chết đi được. Anh đừng quá tự tin thế chứ, đừng! Quá! Tự! Tin! Thực sự coi mình là trung tâm của vũ trụ, cho rằng chỉ cần là giới tính nữ sẽ đều bị anh mê hoặc sao? Diệp Lâm Tây phát bực vì cái ngữ khí trêu chọc nhẹ nhàng bâng quơ của anh. Bởi vì lời nói của anh ta nhuốm mùi “Được quyến rũ tôi chính là vinh hạnh của cô”, khiến người ta bực muốn chết.

Chút thận trọng vừa rồi của Diệp Lâm Tây đã biến mất hoàn toàn, cô hơi mím môi, khoanh tay trước ngực, đứng ở chỗ cách xa anh nhất có thể trong thang máy, cả người toát ra vẻ cao quý lạnh lùng, bất khả xâm phạm.

Không biết do ở tầng quá cao, hay do thang máy chạy quá chậm, Diệp Lâm Tây cảm thấy một giây trôi qua như dài bằng cả một năm vậy… Cuối cùng cũng tới, cửa thang máy mở ra, cô nhấc chân bước ra ngoài, không thèm để ý đến người phía sau.

Nhìn bộ dạng tức giận của cô, Phó Cẩm Hành lại thấy có một cảm giác thích thú không thể giải thích được, anh dựa vào đôi chân dài của mình, chỉ mới hai bước đã đi đến bên cạnh Diệp Lâm Tây.

Tại cửa căn phòng, Diệp Lâm Tây bắt đầu lục tìm thẻ mở cửa.

Phó Cẩm Hành dựa người vào cửa cúi đầu nhìn cô, phải nói rằng ánh đèn vàng ấm áp ngoài hành lang cũng không thể làm mờ nhạt đi nét đẹp của cô, cô giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ, mang trên mình cả sắc đẹp lẫn gai góc. Đặc biệt la làn da trắng mịn, trong suốt, khi cô rũ mắt xuống, hàng lông mi như được nhuộm thêm một tầng ánh sáng mịn màng. Có lẽ bởi vì hình ảnh trước mắt quá bắt mắt, Phó Cẩm Hành hiếm khi chủ động mở miệng: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc về nước?”

Đây có phải là đang quan tâm không?

Diệp Lâm Tây cũng đã tìm được thẻ phòng từ đống hỗn độn trong túi xách, vừa quẹt thẻ mở cửa, vừa nhẹ giọng nói: “Tôi nói hôm nay mình gấp rút về nước là để tổ chức sinh nhật cho anh, anh có tin không?”

Một giây tiếp theo, cửa phòng mở ra, Diệp Lâm Tây khẽ cắn môi dưới sau đó im lặng. Vì đứng ở cửa nên bọn họ thấy rõ ràng tình hình trong phòng khách, lúc này mấy chục túi đồ lớn nhỏ đang được đặt ngay ngắn bên cạnh bàn trà, cực kỳ đồ sộ. Như thể một hàng dài binh lính đang xếp hàng ngay ngắn chờ Tướng quân đến kiểm tra vậy. Mà lúc này đây Diệp tướng quân đang đứng ở cửa lại thấy việc mua sắm chẳng hề vui vẻ chút nào, chỉ thấy xấu hổ không biết giấu đi đâu.

Cô quay đầu nhìn Phó Cẩm Hành, phát hiện trên mặt anh đang viết rõ ràng ba chữ: Tôi không tin.

Trong căn phòng tổng thống trên tầng , phòng khách được thiết kế với hai mặt kính trong suốt, giúp bạn chỉ cần phóng tầm mắt là có thể thu được toàn cảnh đêm tuyệt đẹp của trung tâm thành phố Bắc An. Ngay cả khi lén lút về nước, Diệp Lâm Tây cũng không phải là người sẽ để bản thân chịu thiệt thòi.

Cô đến quầy bar lấy cho mình một chai nước, vặn nắp uống một ngụm, sau đó mới nhớ ra hỏi: “Muốn uống nước không?”

Phó Cẩm Hành không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em đã ăn tối chưa?”

Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm vài giây, sau đó đột nhiên bật cười: “Sao, còn muốn ăn tối với tôi nữa à?”

Cô sợ ăn tối cùng anh sẽ không tiêu hóa nổi mất.

Phó Cẩm Hành không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó, anh gọi điện thoại nhờ trợ lý Tần Chu liên hệ với nhà hàng đồ ăn Tây trong khách sạn.

Kết thúc cuộc gọi, Phó Cẩm Hành nhìn cô nói: “Nhà hàng đồ Tây của khách sạn này được ba sao Michelin.”

Trong ngành Ẩm thực thì giải thưởng Michelin là danh hiệu danh giá mà bất kỳ người làm trong nghề bếp nào cũng muốn đạt được, vươn tới. Có thể đạt được một sao Michelin đã là cức kỳ xuất sắc rồi.

Mặc dù cả hai chỉ mới kết hôn một năm, nói ra thì thời gian sống cùng nhau không nhiều, nhưng điều đó cũng không ngăn được việc Phó Cẩm Hành nắm rõ tính cách của Diệp Lâm Tây. Cô cực thích cuộc sống xa hoa, biết hưởng thụ, luôn tin vào tín ngưỡng “Tôi là trung tâm của vũ trụ, trên đời này những gì tốt nhất mới xứng với tôi”.

Diệp Lâm Tây khẽ khịt mũi, miễn cưỡng đồng ý đề nghị này.

Phó Cẩm Hành: “Bác …Ba có biết chuyện em về nước không?”

“Ba em.” Anh suy nghĩ một chút rồi nhắc lại.

Sau lời nhắc nhở lơ đãng của anh, chút xấu hổ trong lòng Diệp Lâm Tây lại bị khơi dậy, rốt cuộc thì những gì cô làm vẫn là giả dối, rõ ràng đã về nước, nhưng lại cố tình nói dối anh. Nhưng công chúa Diệp chưa bao giờ biểu lộ việc lương tâm bị cắn rứt ra mặt, ngay cả khi đó thực sự là vấn đề của cô thì vẫn phải giữ giá cho bằng được.

Cô nói: “Vẫn chưa biết, tôi về nước vì có chút việc cần giải quyết, hơn nữa vài ngày sau tôi quay lại Mỹ luôn rồi.”

Giải quyết công việc cái khỉ gì chứ, còn không phải là do trái tim tràn ngập nữ tính của cô sao, nhất quyết chạy bằng được về nước để dự Concert.

Phó Cẩm Hành nhìn cô nói chuyện, đôi con ngươi đen nhánh của cô di chuyển loạn xạ, lúc đó anh biết trong tận đáy lòng cô chắc chắn có điều gì mờ ám. Nhưng anh cũng không mấy để tâm, nếu thực sự muốn biết những việc liên quan đến Diệp Lâm Tây thì chỉ cần một cái vẫy tay ngay lập tức sẽ có cả đám người chạy lại báo tin. Chỉ là anh muốn biết hay không mà thôi.

Anh bâng quơ nhẹ nhàng nói: “Lâm Tây, em muốn đi đâu đó là tự do của em. Nhưng trước khi làm bất cứ việc gì, tốt nhất em nên suy nghĩ kỹ càng, dù sao thì thân phận hiện tại của em không chỉ liên quan đến mình bản thân em.”

Phó Cẩm Hành nói với ngữ điệu ôn hòa, bình tĩnh, nhưng lại khiến cả người Diệp Lâm Tây giống như con gà mắc tóc. Bởi vì còn có những tầng ý nghĩa khác ẩn trong những lời nói vừa rồi của anh. —— “Cô làm chuyện ngu xuẩn gì tôi đều không quan tâm, nhưng tốt nhất đừng để nó ảnh hưởng đến tôi.”

Diệp Lâm Tây tức giận đến phát run khi hiểu ra ẩn ý của câu nói đó. Tuy rằng đây vốn dĩ là cô sai, nhưng hiện tại cô không thể kìm nén được cơn giận nữa. Cô khoanh hai tay trước ngực, nghiêm giọng nói: “Ồ, thật cảm ơn lời nhắc nhở của Phó tổng, sau này nếu như thực sự muốn làm bất cứ việc gì, tôi nhất định sẽ giấu diếm thật tốt.” – Ví dụ, như việc đi tìm tiểu thịt tươi chẳng hạn.

Những lời nói này chứa đầy lửa giận, có mùi thuốc súng, nhưng Phó Cẩm Hành không nói thêm gì, thậm chí còn không biểu lộ sắc thái trên gương mặt.

Rõ ràng đối phương không có ý kiến, nhưng lại khiến Diệp Lâm Tây càng không thể kiềm chế được cơn tức giận. Bởi vì anh không hề quan tâm đến suy nghĩ trong lòng Diệp Lâm Tây, có lẽ là do thái độ này của anh nên mỗi lần cô đều dễ dàng bị anh làm cho bốc hỏa. Không cần nói nhiều, Diệp Lâm Tây chẳng thèm duy trì mỗi gian hệ giả tạo này thêm nữa. Vốn dĩ cô đã về muộn, giờ lại càng muốn đuổi ngay cái người này đi.

Nhưng chuông cửa vào lúc này lại vang lên, Diệp Lâm Tây đứng hình, Phó Cẩm Hành bước tới mở cửa, hóa ra là nhà hàng mang đồ ăn lên.

Sống trong khách sạn, Diệp Lâm Tây đương nhiên cũng biết nhà hàng đồ Tây này. Chỉ là cô không biết từ bao giờ nhà hàng vốn luôn nổi tiếng khó đặt chỗ này lại cung cấp dịch vụ thân thiện với thực khách như vậy, còn có thể gọi đồ tại phòng.

Sau bữa ăn, Diệp Lâm Tây cũng có chút không kiên nhẫn. Cho đến khi cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên bức tường phía đối diện, đã là gần mười hai giờ.

Chỉ vài giây nữa thôi.

Cô đang sững sờ thì bị một hồi chuông kéo về thực tại. Điện thoại di động của Phó Cẩm Hành đang để trên bàn, vì vậy chỉ liếc mắt là cô có thể nhìn thấy cài đặt báo thức hiện lên trên màn hình, là báo thức cài đặt đúng vào mười hai giờ. Vốn dĩ cô không cảm thấy có gì bất thường cho đến khi nhớ ra sau mười hai giờ chính là sinh nhật của anh. Nhất thời không nhịn được cười: “Anh đang cố ý nhắc nhở tôi rằng đã đến sinh nhật anh rồi phải không?”

Phó Cẩm Hành nghiêng đầu liếc nhìn điện thoại, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc.

Nhưng Diệp Lâm Tây- người đang ngồi ở phía đối diện đã nói với một giọng điệu cao quý: “Được rồi, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Vẻ mặt cô kiêu ngạo như thể đây là một phần thưởng lớn.

Lúc này, Phó Tranh đã tắt đồng hồ báo thức, anh bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại: “Hủy cuộc họp lúc mười hai giờ.”

Anh có một cuộc họp video lúc mười hai giờ đêm nay với chi nhanh Châu Âu.

Diệp Lâm Tây cũng không phải là một kẻ ngốc, anh không ngần ngại tát thẳng vào mặt cô, nói cho cô biết rằng lời chúc vừa rồi là do cô đã tự mình đa tình như thế nào. Cô công chúa nhỏ phải chịu đựng ấm ức, lập tức đứng dậy bỏ đi.

Cô thật là rảnh rỗi quá mà, lãng phí thời gian bảo tồn sắc đẹp của mình để cùng ăn tối với loại người này, là do tiểu idol không đủ thu hút sao? Hay là Concert ngày mai không đủ hấp dẫn? Tại sao cô lại lãng phí thời gian cho một người đàn ông xấu tính như vậy.

Diệp Lâm Tây đi vào phòng ngủ, không muốn nói chuyện với những người bên ngoài chút nào, cô vươn tay cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm. Ai biết được vừa quay đầu lại, suýt chút nữa đụng phải người đàn ông đang đứng sau lưng. Cô sợ hãi đến thất thanh: “Sao anh lại dọa tôi như thế?”

Cô nhướng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta chắc chắn là cố ý.

Phó Cẩm Hành nhìn xuống người con gái thanh tú ấy, ngay cả một người lạnh lùng như anh cũng sẽ phải thừa nhận rằng trước mặt anh lúc này là một vẻ đẹp cực kỳ xuất sắc.

Diệp Lâm Tây có khung xương nhỏ nhắn, đôi chân thon dài thẳng tắp, đặc biệt là bắp chân cân đối, mắt cá trắng nõn, đừng nói đến đàn ông sẽ nhìn không chớp mắt, ngay đến cả phụ nữ cũng phải ghen tị và ghét bỏ một đôi chân như vậy.

Phó Cẩm Hành không quan tâm đến ham muốn, ngược lại anh luôn kiềm chế rất tốt. Đây cũng là lý do khiến Diệp Lâm Tây yên tâm khi hai người mỗi người một nơi. Vì đối với một người đàn ông như Phó Cẩm Hành mà nói, thì quyền lực mới là chất kích thích.

Phó Cầm Hành hơi nghiêng người nói: “Không phải nói gấp rút về nước là vì muốn tổ chức sinh nhật cho tôi sao? Quà tặng sinh nhật đâu?”

Diệp Lâm Tây: “Không phải là đã tặng anh rồi sao?”

Phó Cẩm Hành khẽ cười: “Tôi không thích món quà đó.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Không thích mà anh vẫn đeo nó trên tay.

Cô thoáng nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, lúc này đang khe khẽ tránh ra, trong lòng bỗng dâng trào cảm xúc, kèm theo một tia xúc động không thể kiềm chế.

Cho đến khi giọng nói hơi trầm của anh vang lên: “Quà tặng, tôi vẫn muốn được nhận trực tiếp hơn.”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô chỉ cảm thấy trong người hơi lạnh, không biết từ lúc nào bàn tay kia của anh đã kéo một bên áo của cô, dây áo tuột xuống, lộ ra làn da mỏng manh mịn màng.

Quả đúng là băng cơ ngọc thể.

Cho đến khi áo của Diệp Lâm Tây bị cởi xuống một nửa, cô mới hiểu được ý nghĩa khác trong lời nói của Phó Cẩm Hành —— Ồ, tôi muốn ngủ với cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio