Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi bà chủ cửa hàng nhìn thấy xấp tiền trên quầy, bà ta vô thức nhìn sang Diệp Lâm Tây. Có lẽ do tập tiền mà ngón tay Phó Cẩm Hành đang đặt lên quá hào phóng, với một cửa hàng tiện lợi nhỏ như của bà ta thì doanh thu cả mấy ngày cũng chẳng được ngầy ấy.

Có tiền thì có thể hô mưa gọi gió.

Đừng nói chỉ là một câu xin lỗi mà thôi, bà ta lập tức cúi gằm mặt xuống, nhẹ giọng nói: “Thực sự xin lỗi cô, vừa rồi tôi hơi nặng lời khiến cô phải chịu thiệt thòi rồi.”

Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi, nhẫn nhịn không nói.

Từ nhỏ tới giờ cô rất ít khi phải nghe những câu lạnh lùng như vậy, vừa rồi cô tức tới mức tối sầm mặt mũi, suýt nữa muốn ngất luôn rồi.

Bà chủ hàng thấy cô không lên tiếng, lại dùng lời hay ý đẹp nói thêm: “Cô gái, không phải cô muốn xem lại video sao, dữ liệu của camera nhà tôi đều được tải lên đám mây để lưu giữ, cô muốn xem thời gian cách đây bao lâu đều được.”

Hai mắt Diệp Lâm Tây sáng rực.

Thực ra, những của hàng cô vào trước đó hoặc là không có camera quay ra mặt đường, hoặc là dữ liệu lưu trữ không đủ lâu. Dù sao thì một cửa hàng nhỏ như vậy, ngay cả có được trang bị camera giám sát đi nữa thì do vấn đề chất lượng và giá cả nên thời gian lưu trữ dữ liệu cũng chẳng được nổi một tháng. Có một số nhà chỉ được bảy ngày là đã xóa sạch cả rồi.

Vì vậy, Diệp Lâm Tây đã không tìm thấy bất kỳ bằng chứng xác thực nào tại những cửa hàng trước đó. Bây giờ lại nghe thấy bà chủ ở đây nói dữ liệu được tải lên trên đám mây, vậy thì chắc chắn sẽ lưu được video giám sát rất lâu trước đó.

Nghe thấy thế, Diệp Lâm Tây lập tức nói: “Tôi muốn xem của ngày tháng .”

Bà chủ vội vàng tắt bộ phim trên máy tính, nói: “Camera giám sát này là do con trai tôi lắp đặt, nó nói chiếc camera này rất tiên tiến, thanh niên bây giờ đều thích những thứ như vậy…”

Thế nhưng nói tới đây, giọng bà ta đột nhiên trầm hơn một chút. Bởi vì bà ta nhớ ra vừa rồi còn mắng mỏ Diệp Lâm Tây, nói giới trẻ bây giờ da mặt quả thật rất dày.

Bà chủ hàng có lẽ không rành về máy tính, loay hoay cả buổi cũng không mở được tài khoản lưu trữ dữ liệu. Cuối cùng, vẫn là Diệp Lâm Tây bước vào trong quầy giúp bà ta đăng nhập. Quả nhiên, những đoạn video bên trong đều được lưu theo trình tự thời gian, rất nhanh Diệp Lâm Tây đã tìm thấy đoạn video giám sát của ngày tháng .

Vì vậy cô lập tức mở nó ra, kéo đến khoảng thời gian Vương Văn Lượng xảy ra tai nạn. Không có gì làm lạ, chiếc xe bán tải màu trắng của Vương Văn Lượng rất nhanh đã xuất hiện trên màn hình. Chỉ có điều, khi anh ta đi qua đoạn đường đó, trước khi Diệp Lâm Tây kịp nhìn rõ sự tình thì chiếc xe đã lao sang một bên, tiếp theo đó là lật ngang ra đất. Tai nạn chỉ xảy ra trong tích tắc, hơn nữa lại do camera được lắp đặt ở bên hông cửa hàng, nên phần đầu xe gần như không nhìn thấy.

Diệp Lâm Tây tua lại, nhìn ngó kỹ càng từ đầu.

Nhưng kết quả vẫn thế.

Vấn đề nằm ở góc quay, đại khái là cho dù Diệp Lâm Tây có xem lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

Vậy nên, cuối cùng vô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, nói: “Bà chủ, tôi có thể sao chép đoạn video này được không?”

“Tất nhiên là được, cô cứ làm theo ý mình đi.”

Diệp Lâm Tây gật đầu, lấy Usb từ trong túi ra, bắt đầu coppy đoạn video đó.

Bởi vì dung lượng của đoạn video hơi nặng, nên Diệp Lâm Tây đứng gọn sang một bên chờ đợi, chỉ có điều cô vừa đứng cơ thể bỗng run cầm cập, dường như không thể đứng vững nổi nữa.

Bà chủ cửa hàng đứng ở một bên, thấy lạ hỏi: “Cô gái, cô khó chịu ở đâu sao? Nãy giờ tôi thấy sắc mặt của cô như sắp ngất vậy.”

Diệp Lâm Tây cố chịu đựng: “Tôi không sao.”

Nhưng cô vừa nói xong, Phó Cẩm Hành đã từ bên ngoài đi vào trong quầy, cứ thế nắm lấy tay cô, muốn đưa cô về.

Diệp Lâm Tây: “Anh làm gì thế? Tôi còn chưa tải xong video mà.”

Phó Cẩm Hành: “Em đến đây để làm việc, chứ không phải để bán mạng.”

Ngay cả một người xa lạ cũng có thể nhìn ra biểu hiện không đúng của cô, làm sao Phó Cẩm Hành lại không nhận ra chứ, vốn dĩ anh đã rất nhẫn nại rồi, nhưng giờ phút này anh không muốn trì hoãn nữa.

Diệp Lâm muốn gạt tay anh ta ra: “Đây là công việc của tôi, anh có biết tôi đã mất cả ngày hôm nay vào việc này không? Nếu giờ từ bỏ, tôi không cam lòng. Tôi còn phải cần tìm người giúp tôi phân tích đoạn video này nữa.”

“Hơn nữa nếu bây giờ mà bỏ cuộc thì chi phí chìm bỏ ra là quá cao.”

Chi phí chìm là chi phí đã xảy ra và không thể thay đổi được bởi bất kỳ quyết định nào trong hiện tại và tương lai.

Cô nhỏ giọng thì thầm nói.

Phó Cẩm Hành suýt chút nữa bị cô làm cho tức chết: “Môn kinh tế học hành quả không tệ.”

Ngay cả chi phí chìm cũng được đưa ra vào thời điểm này.

Anh giữ chặt tay cô, cả lòng bàn tay Diệp Lâm Tây đều đã ướt đẫm mồ hôi, kèm theo là cảm giác ê ẩm.

Làn da của cô vốn dĩ rất trắng, nhưng lúc này lại tái nhợt bất thường.

Phó Cẩm Hành: “Chi phí chìm nào có thể so sánh được với cơ thể của em chứ?”

Vốn dĩ hôm nay anh có buổi tiếp khách bên ngoài, không về nhà ăn tối. Nhưng giữa chừng Tần Chu đột nhiên nói nhỏ với anh rằng Diệp Lâm Tây vẫn đang ở bên ngoài điều tra thu thập chứng cứ, đến bây giờ vẫn chưa về nhà.

Là tài xế Mạnh gọi báo cho Tần Chu.

Bởi vì buổi trưa Diệp Lâm Tây vẫn đang bận rộn, không đến khách sạn ăn cơm. Lúc này đã là hơn tám giờ, cô thậm chí còn bỏ cả cơm tối để tiếp tục xử lý tình hình vụ án của mình.

Tài xế Mạnh nói vừa rồi thấy sắc mặt của cô không được tốt, cũng đã thuyết phục cô vài câu nhưng Diệp Lâm Tây luôn bỏ ngoài tai, anh ta sợ xảy ra chuyện nên gọi điện xin ý kiến của Tần Chu.

Phó Cẩm Hành sắp xếp người tài xế này bên cạnh Diệp Lâm tây vốn dĩ không phải là để theo dõi cô. Nhưng khi xảy ra chuyện gì đó, thì phản ứng đầu tiên của tài xế là gọi điện báo lại tình hình.

Phó Cẩm Hành cũng chẳng quan tâm đến bữa tiệc xã giao nữa, anh kiếm bừa một cái cớ rồi rời đi.

Anh lên xe chạy thẳng đến đây, không ngờ vừa đến cửa lại nghe thấy Diệp Lâm Tây đang bị người ta lạnh lùng mắng nhiếc. Diệp Lâm Tây lúc nào cũng mắc căn bệnh công chúa, tính khí nỏng nảy, trước giờ chưa từng để người khác nhăn nhó mặt mày với cô. Đến Phó Cẩm Hành cũng chưa bao giờ nhìn thấy cô bị ai mắng chửi. Vì vậy, lúc chứng kiến cảnh này, trong lòng anh cảm thấy bực bội khó hiểu. Như thể một bông hồng nhỏ được anh nâng niu cẩn thận, kết quả là người khác không những không chăm sóc mà còn dám dội một chậu nước lạnh vào nó.

Phó Cẩm Hành khó chịu rồi.

Tâm trạng còn tệ hơn cả Diệp Lâm Tây đang chịu trận.

Diệp Lâm Tây vẫn cố gắng lải nhải một số nguyên tắc này nọ, nhưng một giây sau đó cô đột nhiên bị anh ôm eo bế lên.

Bên trong quẩy của cửa hàng tiện lợi vốn dĩ rất chật hẹp, Diệp Lâm Tây vừa bị bế lên đã cảm thấy chân mình chạm vào hộp thuốc lá phía sau tủ, vậy nên cô không dám khua khoắng chân tay.

Chỉ thấp giọng nói: “Phó Cẩm Hành, anh làm gì thế, mau thả tôi xuống.”

“Video tôi bảo Tần Chu ở lại trông, em, về nhà với tôi.”

Nói xong, anh cứ thế bế thẳng cô ra ngoài.

Bà chủ cửa hàng đứng bên cạnh quầy, không chỉ hoàn toàn bị lãng quên mà còn ăn cả một miếng cẩu lương to đùng.

Tình cảm của thanh niên bây giờ tốt như vậy sao?

May mắn thay, chiếc váy len cô mặc hôm nay dài đến đầu gối nên khi Phó Cẩm Hành bế cô mới không lo bị hớ hênh. Khi cô được bế ra ngoài, Tần Chu đang đợi sẵn ở xe lập tức mở cửa sau ra.

Diệp Lâm Tây cứ thế bị đặt vào ghế.

Sau đó Phó Cẩm Hành lên xe từ phía bên kia.

Vừa ngồi vào xe, Diệp Lâm Tây vừa nãy còn đang hung hăng giằng co như một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ, đột nhiên ngã quỵ xuống. Cô đưa tay bóp bóp bắp chân mình, suýt chút nữa kêu lên một tiếng thảm thiết.

Cô đi trên đôi giày cao bảy phân cả ngày trời, tuy rằng Diệp Lâm Tây thường xuyên đi giày cao gót, nhưng hầu hết đều ngồi một chỗ, ra vào đều có xe đưa đón, chẳng phải đi đến vài bước chân.

Không ngờ khi cô vừa cúi xuống bóp chân, cơn choáng váng tối sầm mặt mũi vừa nãy lại ập đến.

Diệp Lâm Tây dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng cơn chóng mặt không những không thuyên giảm, thậm chí cô còn cảm thấy buồn nôn, tóm lại là cả người đều không ổn, rất mệt.

“Lâm Tây.” Phó Cẩm Hành dường như nhận ra điều gì đó không đúng ở cô, nhẹ nhàng gọi.

Cuối cùng, Diệp Lâm Tây cũng bắt đầu luống cuống, giọng cô có chút nức nở nói: “Phó Cẩm Hành, vừa rồi ở trong cửa hàng tiện lợi đó tôi đã thấy tối sầm mặt mũi rồi, cảm giác trời đất như đang quay cuồng, bây giờ lại càng chóng mặt hơn, hơn nữa còn nhộn nhạo buồn nôn, anh nói xem tôi bị sao vậy?”

Khoảnh khắc đó, trong đầu cô nhất thời xuất hiện hai ý nghĩ đó là mang thai và bệnh nan y.

Mặc dù mang thai nên được coi là điều tốt, nhưng bây giờ cô vẫn chưa sẵn sàng có con. Cô chưa muốn có thai!

Nhưng khi nghĩ đến khả năng xấu hơn, cô hơi quay đầu nhìn sang người đàn ông chó bên cạnh vừa bảo tài xế đến bệnh viện gần nhất, lại cảm thấy vậy chi bằng mang thai cũng được.

Kể từ khi cô về nước, tần suất lên giường của hai người đã tăng lên theo cấp số nhân. Ngay cả khi đã thực hiện các biện pháp bảo vệ, vẫn không thể đảm bảo sẽ tránh thai được %. Hơn nữa, đèn đỏ của cô đáng lẽ phải đến hai hôm nay rồi chứ, hình như chậm kinh rồi…

Diệp Lâm Tây kìm không được, sờ sờ bụng mình, ở đây không phải thực sự có một đứa bé rồi chứ?

Liệu là con trai hay con gái đây?

Cô vẫn rất mong đó sẽ là con trai, vì con trai thường giống mẹ.

Cô cảm thấy nhan sắc của cô dù thế nào cũng vẫn nên lưu truyền lại cho đời sau, có một cậu con trai kháu khỉnh có thể thừa hưởng hoàn toàn vẻ đẹp của cô, sau này đem nó ra ngoài chơi có vẻ rất tuyệt.

Phó Cẩm Hành không hề hay biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh chỉ ôm cô vào lòng và thì thầm: “Không sao đâu, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay.”

Diệp Lâm Tây ôm bụng, sớm như vậy đã đắm chìm vào hôn nhân thì thôi có thể bỏ qua, mà hiện tại cô lại còn đi vào vết xe đổ, đã kết hôn sớm, có con lại cũng sớm nốt.

Cả quãng đường xe chạy êm ru.

May mắn thay, có một bệnh viện tư nhân gần đây, vì vậy tài xế lái xe đưa thẳng họ đến đó. Khi đến bệnh viện, phòng khám ngoại trú đã đóng cửa từ sớm, nhưng khoa cấp cứu vẫn sáng đèn.

Tài xế dừng xe ở cửa, Phó Cẩm Hành xuống trước, đi vòng qua bên Diệp Lâm Tây đang ngồi và mở cửa, người bên trong khá nghe lời, cứ thế dang hai tay ra. Diệp Lâm Tây không khách sáo chút nào, theo cô, bây giờ mình chính là một phụ nữ đang mang thai, nên xứng đáng được hưởng chế độ đãi ngộ cao cấp.

Đừng nói là để anh ta bế đi gặp bác sĩ, ngay cả bế cô lên xuống cầu thang cũng là việc nên làm.

Phó Cẩm Hành có lẽ lúc này cũng không thèm trêu chọc cô, anh vươn tay ôm người ra khỏi chỗ ngồi, sau đó sải bước đi thẳng vào phòng cấp cứu.

Trong sảnh không có quá nhiều người, một vài y tá đang ở bàn tiếp đón.

Diệp Lâm Tây nép vào vòng tay Phó Cẩm Hành, bởi vì đầu cô vẫn còn hơi choáng váng và ánh sáng trong này quá chói mắt. Cô chỉ đơn giản là nhắm mắt lại và nép vào vòng tay anh.

Sau khi Phó Cẩm Hành giải thích qua các triệu chứng của cô, y tá yêu cầu họ đến thẳng phòng cấp cứu. Phó Cẩm Hành ôm cô đi về phía trước, kết quả là trong phòng số đang có người, vì vậy anh ôm cô đứng bên ngoài đợi một lúc. Lúc này, có hai cô gái trẻ đang ngồi chờ ở ghế bên ngoài.

Một lúc sau, đến lượt họ đi vào.

Quả nhiên, bên ngoài đã có một cuộc thảo luận nổ ra.

“whoaaa, vừa rồi cô có nhìn thấy người đàn ông đó không? Đẹp trai quá thể đáng luôn?”

“Ừ, ừ, anh ấy vừa đi vào tôi đã để ý ngay rồi.”

“Hơn nữa từ lúc bước vào đến giờ đều bế khư khư bạn gái anh ấy trên tay.”

“Ngưỡng mộ quá đi, quả nhiên trai đẹp đều là của người ta.”

Có lẽ người ở bên ngoài cho rằng bệnh viện cách âm rất tốt, lại thấy hai người họ đã vào phòng khám, vì vậy trong lúc bàn tán không chú ý tới âm lượng, kết quả là Diệp Lâm Tây đã nghe thấy toàn bộ, nên nhẹ nhàng mở mắt.

Cô nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, rõ ràng góc độ này chính là góc chết trong truyền thuyết. Nhưng ở anh không những không thấy góc chết đó đâu mà lại càng thêm đẹp đẽ. Đường nét góc cạnh của xương quai hàm đúng là thật khiến người ta muốn phạm tội. Người đàn ông chó này có vẻ như đã đẹp trai quá mức rồi.

Diệp Lâm Tây cảm thấy nhịp tim của mình lại tăng nhanh, cô khẽ cụp mắt xuống, cố gắng làm vẻ mặt mình bớt si mê hơn. Nhưng cô đang tựa vào vòng tay ấm áp của anh ta lại quyến luyến không muốn rời.

Rồi giây tiếp theo, Phó Cẩm Hành cúi xuống, đặt cô lên giường khám bệnh.

“……”

Á.

Sau các bước kiểm tra sơ bộ, bác sĩ nhanh chóng viết giấy chỉ định chụp chiếu. May mắn thay, kết quả có rất nhanh, nửa giờ sau họ cầm theo một tập giấy tờ quay lại phòng bác sĩ.

Diệp Lâm Tây lặng lẽ ngồi bên cạnh chờ bác sĩ đọc kết quả. Không sao cả, cho dù là mang thai ngoài ý muốn đi chăng nữa, cô cũng sẽ chấp nhận đứa con này. Hiện tại rất nhiều mẹ bỉm sữa vừa trẻ lại vừa đẹp, cho dù có làm mẹ cô cũng sẽ là người mẹ xinh đẹp nhất.

Bác sĩ ngồi phía sau bàn, xem xét kỹ lưỡng phiếu kết quả xét nghiệm của cô rồi gật đầu nói: “Không có vấn đề gì cả, chỉ là triệu chứng say nắng và hạ đường huyết thôi, bây giờ rất nhiều cô gái trẻ bị hạ đường huyết do biếng ăn. Nên hiện tượng hoa mắt, chóng mặt của cô là do say nắng và hạ đường huyết mà ra.”

Không có vấn đề gì? Diệp Lâm Tây đột nhiên ngẩng đầu.

Chỉ say nắng nhẹ và hạ đường huyết?

Cô nhìn xuống bụng mình, sau đó lòng bàn tay như bị điện giật nhấc ra khỏi đó. Lúc này, Phó Cẩm Hành cũng quay đầu lại nhìn cô, anh nhìn thấy bàn tay cô như tia chớp nhấc ra khỏi bụng, sau đó lại cụp mắt xuống nhìn. Lúc này, Diệp Lâm Tây mới nhận ra tầm mắt của tên đàn ông chó kia có gì đó không đúng. Lẽ nào vừa rồi anh ta cũng nghĩ rằng cô đã mang thai?

Trong khoảnh khắc đó, cô cũng không biết ai là người ngại ngùng hơn.

Có thể là cả hai.

Diệp Lâm Tây dường như muốn phá tan sự xấu hổ chết tiệt này, mở miệng hỏi: “Làm sao tôi có thể bị say nắng được chứ?”

Mặc dù thời tiết bây giờ quả thực đang dần trở nên nóng nực, nhưng nó không đủ nóng để gây ra việc say nắng.

Ngữ khi của cô có hơi cáu kỉnh.

Nhưng Diệp Lâm Tây cũng cảm thấy cô không quá khó chịu đến vậy.

Bác sĩ liếc cô một cái, bình tĩnh nói: “Thời tiết này cũng chẳng có nhiều người còn mặc áo len nữa.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Cô đang bị vị bác sĩ này chế giễu?

Sau đó cô quay lại quay sang nhìn người đàn ông chó bên cạnh, nếu anh ta dám cười, cô sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh ta. Nếu không phải là do tối qua anh ta hành hạ cô cái này cái kia, nhất quyết phải cắn xé chỗ này chỗ nọ quanh cổ cô, thì liệu cô có thể chọn một chiếc vay len để mặc trong thời tiết nóng bức thế này không?

Đều là do tên đàn ông chó này!

Cho nên khi ra ngoài, cô không để anh ta bế nữa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng.

Sau khi cô lên xe, Phó Cẩm Hành vẫn không thấy đâu.

Qua vài phút, cánh cửa bên kia cuối cùng cũng được mở ra.

Nhưng tài xế vẫn đứng bên ngoài, Diệp Lâm Tây sốt ruột nhìn ra, còn đang định hỏi tài xế tại sao lại chưa nổ máy, thì đột nhiên một mùi hăng nồng và khó chịu từ bên cạnh truyền tới.

Cô vô thức quay đầu nhìn sang, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thuốc giải cảm.”

Diệp Lâm Tây lập tức lắc đầu: “Tôi không uống.”

Phó Cẩm Hành đưa chai thuốc đến gần cô: “Lâm Tây, bác sĩ nói cái này có thể làm giảm cơn say nắng của em.”

Diệp Lâm Tây một mực giãy dụa: “Tôi đã khỏe rồi, khỏe mạnh hoàn toàn.”

Cô vừa nói vừa lùi lại đằng sau, tuy rằng chiếc xe Bentley rất lớn, nhưng có lớn đến mấy cũng có hạn, lưng cô dựa sát vào cửa xe, bộ dạng như thể có đến chết cũng không chịu uống.

“Phó Cẩm Hành, xin anh đó, đừng có ép tôi. Không muốn, tôi không muốn, anh đừng cho tôi uống thuốc có được không?”

Phó Cẩm Hành đột nhiên nói: “Lâm Tây, đừng diễn nữa.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Diễn xuất của cô kém quá à? Vẻ mặt bất đắc dĩ kia của anh ta là sao?

Kỹ năng diễn xuất của cô không xứng với ngôi vị nữ hoàng giải Oscar ư?

Nhưng cô cũng biết kỹ năng diễn xuất của mình có chút phóng đại thái quá, vì vậy cô ngồi thẳng người, lắc đầu nói: “Tôi không uống.”

Phó Cẩm Hành trầm ngâm một lát, sau đó lại nói: “Hai ngày nữa sẽ có một bữa tiệc tối, nghe nói có một bộ sưu tập kim cương được đem ra đấu giá tại đó.”

Anh không tiếp tục nói hết câu, bởi vì người thông minh chắc chắn sẽ hiểu ý nghĩa trong câu nói đó. Diệp Lâm Tây nhìn chằm chằm vào chai thuốc nhỏ trong tay anh ta, lại bị lay động bởi bữa tiệc đó, nói ra thì sau khi về nước cô vẫn chưa có buổi tiệc tái xuất hoành tráng nào.

Là cô không thích những buổi tiệc ngập trong vàng son sao?

Dĩ nhiên là không.

Chỉ là trước đó cô lúc nào cũng bận rộn với công việc và chưa tìm được cơ hội thích hợp để tuyên bố sự trở lại của mình.

Vì vậy, cô hơi ngẩng đầu lên: “Được rồi, anh đút cho tôi đi.”

Phó Cẩm Hành không khỏi thích thú trước bộ dạng như một chú lính nhỏ hào hiệp dũng mãnh không sợ cái chết của cô. Sau đó anh đưa tay ra và dốc chất lỏng từ chai vào miệng cô. Rõ là Diệp Lâm Tây đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng vẻ mặt vẫn bị vị đắng làm cho nhăn nhó, mùi hăng hắc xông lên khoang mũi, cô nhịn không nổi ho nhẹ một tiếng

Khi cô gấp gáp mở miệng lần nữa muốn làm tan đi vị đắng chát đó thì đột nhiên người đàn ông bên cạnh vươn tay, bỏ vào miệng cô một thứ gì đó. Diệp Lâm Tây sửng sốt, còn định hỏi anh ta vừa cho mình ăn cái gì. Nhưng trong giây tiếp theo, mùi sữa béo ngậy và nồng đậm đã tràn ngập trong miệng, dần dần chiếm lấy vị giác của cô.

Vị đắng ngắt và khó chịu rất nhanh được bao phủ bởi hương thơm đậm đà của kẹo bơ cứng. Nhất thời, Diệp Lâm Tây sững sờ quay đầu nhìn anh ta.

Phó Cẩm Hành cũng nhìn cô, thấp giọng nói: “Ăn kẹo sẽ không đắng nữa.”

Ừm, Diệp Lâm Tây không phản ứng gì cả.

Kẹo bơ sữa trong miệng dần tan ra, trong lòng cô cũng cảm nhận được hương vị của nó. Thật ngọt ngào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio