Nhưng mà, điều cô không ngờ tới là Nhạc Cận Ninh lại gật đầu không chút do dự: “Được, từ nhỏ em là người thân nhất với bà em.
Để bà đến ở đương nhiên không có vấn đề gì.
Chuyện em muốn nói là chuyện này sao?”
Niệm Ninh không ngờ Nhạc Cận Ninh đồng ý dễ dàng như vậy, trong chốc lát hết sức mừng rỡ.
Cô vui vẻ nói: “Về việc này, ngày mai em sẽ đưa bà nội qua đây ở vài ngày.
Anh yên tâm, em chỉ muốn thay đổi cách để xem nó có giúp gì cho tình trạng bệnh của bà nội hay không.”
Tuy rằng các thiết bị y tế trong viện điều dưỡng là tốt nhất, nhưng những thứ đó suy cho cùng thì một đống máy móc lạnh lẽo.
Nếu có thể, cô muốn sau này cứ cách một khoảng thời gian, sẽ đưa bà nội đến ở vài ngày.
Như vậy, khi tiếp xúc với người và vật khác nhau thì bà nội sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh một cách nghiêm túc: “Niệm Ninh, em là bà chủ của cái nhà này.
Có một số việc em có thể hoàn toàn có thể tự mình ˆ quyết định.
Không cần phải cẩn thận từng li từng tí với anh.”
Niệm Ninh không ngờ rằng anh sẽ nói điều này, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, ngược lại cô quá xa lạ rồi, dường như không xem nhà họ Nhạc là nhà của mình.
Nghĩ đến đây, cô bỗng thấy có chút áy náy.
“Trước đây ở nhà họ Niệm, bất kỳ mong muốn gì em đều phải hỏi ý kiến người khác.
Em chỉ là tạm thời còn chưa quen thôi.” Cô lẩm bẩm.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Nhạc Cận Ninh đưa tay ra nhẹ nhàng sờ vào đỉnh đầu cô: “Yên tâm, cho dù em có làm sai chuyện gì, em hãy nhớ rằng đã có anh làm chỗ dựa cho em.”
Ngày hôm sau, Niệm Ninh đến viện điều dưỡng để đón bà nội.
Buổi chiêu, Nhạc Cận Ninh vừa về đến nhà thì anh nghe thấy tiếng cười phá lên ở trong phòng.
Nhạc Cận Ninh nghe ra được bà nội dường như vui vẻ hơn nhiều so với khi bà nội ở trong viện điều dưỡng, vì vậy anh không vào phòng làm phiền hai người họ.
Mãi đến bữa tối, chú Vương mới lên lầu gọi Niệm Ninh và bà nội xuống ăn tối.
“Nhạc Cận Ninh? Anh về lúc nào vậy?” Nhìn thấy Nhạc Cận Ninh xuất hiện trong phòng ăn, lúc này Niệm Ninh mới nhận ra, hôm nay cô nói chuyện phím cùng bà nội, chọc cho bà vui, tạm thời quên mất Nhạc Cận Ninh, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ.
Nhạc Cận Ninh trầm ngâm nói: “Hôm nay khi anh trở về nhà, đứng ở ngoài cửa nghe thấy em và bà trò chuyện rất vui vẻ, vì vậy anh không vào quấy rầy.”
Niệm Ninh cảm nhận được sự chu đáo của Nhạc Cận Ninh, trái tim cô thật ngọt ngào.
Bà nội nhìn thấy thấy tình cảm Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh tốt như vậy, bà vui mừng gật đầu.
Một bữa tối kết thúc trong tiếng cười đùa vui vẻ.
Lúc ở viện điều dưỡng, bà thường đi ngủ rất sớm.
Vì vậy, vừa mới ăn xong chưa được bao lâu, bà lên lầu đi ngủ.
Niệm Ninh đi đến bên cạnh Nhạc Cận Ninh, do dự một lát, nói: “Cái đó …
tối nay em muốn ngủ với bà nội, có được không?”
Khi Nhạc Cận Ninh nghe thấy lời này, anh cau mày lại.
Đây là muốn để anh ngủ một mình?
“Không được.” Anh từ chối yêu cầu của Niệm Ninh một cách kiên quyết.
“Hôm qua anh còn nói em không cần phải cẩn thận với anh.
Em chỉ muốn ngủ với bà nội một đêm, anh lại nói không được, anh không thể trở mặt nhanh như vậy.” Trong lòng Niệm Ninh cảm thấy có chút không vui.
Vẻ mặt của Nhạc Cận Ninh dần trở nên hơi nghiêm túc: “Khoảng thời gian này có phải là anh đã quá cưng chiều em rồi không? Việc khác thì có thể bàn bạc, nhưng việc này thì không bàn bạc gì hết.”