Niệm Ninh có hơi động lòng, toàn là thứ cô có hứng thú? Không phải nơi bình thường? Chắc chắn cô sẽ thích?
Niệm Ninh thắc mắc trong lòng hỏi: “Thế… thế rốt cuộc là chỗ nào?”
Phải thừa nhận rằng Niệm Ninh đã bị dẫn dụ rồi.
Thấy cá đã cắn câu, Nhạc Cận Ninh khẽ cười: “Không thể tiết lộ, đến rồi em sẽ biết thôi.
”
Thấy Nhạc Cận Ninh có dáng vẻ thần bí, Niệm Ninh chỉ đành tạm thời tin anh, nhưng có những lời thì vẫn phải nói trước: “Tốt nhất anh cầu mong nơi đó tốt như anh nói đi, nếu không tối nay anh cút xuống đất ngủ.
”
Không chỉ vậy, cô còn tung ảnh đường đường giám đốc tập đoàn Mộ thị lại ngủ dưới đất lên trên mạng! Nhạc Cận Ninh dường như không hề để tâm đến chuyện này ngược lại anh vô cùng tự tin bởi anh đảm bảo, Niệm Ninh sẽ thích.
Niệm Ninh đi theo Nhạc Cận Ninh rời khỏi khách sạn thì trợ lí Tiền đã đứng đợi sẵn ở cửa.
“Rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?” Niệm Ninh vấn không khỏi tò mò hỏi.
Nhạc Cận Ninh cứ thần bí nói: “Đừng vội, rất nhanh là đến rồi.
”
Thấy Mộ Cảnh Thân kiên trì không nói Niệm Ninh cũng thôi không hỏi, một mình ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài.
Phong cảnh Thành phố Đà Lạt rất đẹp, nếu cô không tới đây bằng cách như vậy thì cô tin nhất định cô sẽ thích nơi này.
Đi khoảng mười mấy phút thì sẽ đã đến nơi.
Niệm Ninh vừa định xuống xe thì bị Nhạc Cận Ninh nắm lấy cổ tay: “Đợi đã”
Niệm Ninh không hiểu anh định làm trò gì nên thắc mắc hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Nhạc Cận Ninh lấy ra bịt mắt sớm đã chuẩn bị rồi nói: “Em đeo cái này đi.
”
Nhìn cái bịt mắt vô cùng hài hước, Niệm Ninh thấy dở khóc dở cười.
Nhưng nếu đã đến rồi thì chẳng thấy cái này làm sao cả nên cô đeo luôn: “Được rồi, bây giờ có thể đi chứ?”
Nhạc Cận Ninh vô cùng hài lòng với sự phối hợp của Niệm Ninh, đôi môi mỏng nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
Cả đường Niệm Ninh được Nhạc Cận Ninh nắm tay, đi về phía trước khoảng nửa phút, cho đến khi cô nghe thấy tiếng cửa mở ra đóng vào.
Lúc này Nhạc Cận Ninh cho cô bỏ bịt mắt xuống: “Được rồi, em có thể bỏ bịt mắt xuống.
”
Niệm Ninh không nghĩ nhiều mà bỏ cái bịt mắt hài hước vừa nãy xuống, mắt cô không thích ứng được với ánh đèn ngay nhưng lại nghe thấy tiếng chó sủa không ngừng bên tai, dường như thậm chí còn có tiếng mèo kêu lẫn vào.
Một lúc sau cuối cùng cô cũng thích ứng được với ánh sáng mới nhìn rõ được chỗ này là chỗ nào.
“Chỗ này.
.
” Niệm Ninh kinh ngạc, cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thú cưng đáng yêu như vậy.
“Đây là cửa hàng thú cưng, em nhìn xem có thích con nào không?” Lúc trước Nhạc Cận Ninh vô tình thấy Niệm Ninh theo dõi một trang liên quan đến thứ cưng nên đoán được cô thích động vật.
Vậy nên anh đã sớm cho người tìm cửa hàng vật nuôi có nhiều loại thú nhất Thành phố Đà Lạt.
Nếu Niệm Ninh giận anh thì có thể dỗ dành cô, nếu cô không giận thì có thể khiến cô vui vẻ, sự thật chứng minh rằng ít nhất đến bây giờ thì kế này rất có tác dụng với Niệm Ninh.