Mà thi cử, mười người trong đó, có chín người không đủ tư cách là một chuyện hết sức bình thường.
Muốn tốt nghiệp ra trường đó, bắt buộc phải trải qua đánh giá nghiêm ngặt nhất của trường, có người bị đưa vào, có thể cả đời cũng không ra ngoài được.
Tổng giám đốc Lý cứ nghĩ tới con gái mình bị đơi tới nơi người không ra người ma không ra ma như thế, trong lòng cuối cùng cũng nảy sinh ra kích động muốn phản kháng, “Tổng giám đốc Nhạc, điều này… có phải là quá ˆ đáng lắm rồi không?”
Niệm Ninh chưa từng nghe nói về trường học kiểu này, vì vậy chỉ có chút nghỉ hoặc.
Nhạc Cận Ninh vốn dĩ sắc mặt còn có chút thỏa mãn, đến bây giờ lập tức trở nên lạnh lẽo, “Quá đáng? Ông có thể từ chối, nhưng mà công ty ông sau đó phải đối mặt với tình huống khó xử gì, ông phải suy nghĩ thật kĩ, nghe nói công †y ông sắp ra thị trường rồi, đưa ra thị trường là chuyện tốt, lợi nhuận khổng lồ, nhiều vốn đầu tư hơn, theo như định giá của công ty ông, giá trị của ông sẽ tăng gấp ba lần chắc không thành vấn đề đâu nhỉ? Nhưng nếu như tôi gửi thứ đồ gì đó cho bên Ủy ban Điều Tiết Chứng Khoán, ông thấy công ty của ông, còn có con đường sống không?”
Anh là đang đưa ra lựa chọn cho Tổng giám đốc Lý, rốt cuộc là cứu con gái, hay là lựa chọn công ty?
Tất nhiên, nếu như ông ta lựa chọn con gái, kết quả cuối cùng, con gái ông ta vẫn sẽ bị đưa tới trường học đó, mà công ty cũng sẽ không còn.
Nếu như lựa chọn công ty, ít nhất ˆ ông ta còn có thể giữ lại một thứ.
Nhạc Cận Ninh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ cho ông một phút để suy nghĩ.
”
Ban đầu Lý Tây Tây cứ đứng một bên im lặng một lúc rồi đột nhiên mở miệng nói: ‘Ba, ba cứu con.
Con thực sự không muốn đến nơi đó.
Đó không phải là nơi để con người ở lại.
Công ty không còn, chúng ta… chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng ba chỉ có đứa con gái này thôi! “
Lý Tây Tây biết ngôi trường đó, trước đây cô từng có một người bạn, chỉ mới đến trường đó được ba năm, sau khi trở về, cô như biến thành một người khác.
Thực sự quá đáng sợ ! !
Chỉ cần hễ nghĩ đến cô cũng phải bị đưa đến ngôi trường tồi tệ đó, ngăn cách với thế giới, gọi trời không ứng, gọi đất không linh, toàn thân cô run lên một tia sợ hãi.
Không!
Cô không muốn! !
Cô ấy không muốn đến chỗ đói! ! !
“Yên tâm, tôi sẽ không để con gái của ông ở đó mãi.
” Thấy Tổng giám đốc Lý không lên tiếng, Nhạc Cận Ninh quyết định châm thêm lửa.
Nhạc Cận Ninh nói ra điều này, Tổng giám đốc Lý thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo, nghe Nhạc Cận Ninh tiếp tục nói: “Cô ta chỉ cần học ở †rường trong mười năm là được, mười năm sau, ông muốn để cô ta ở lại …
trường, hoặc đưa ra ngoài thì tuỳ ông ˆ “Gì cơ?”, Tổng giám đốc Lý thốt lên, ban đầu ông nghĩ rằng, thời gian Lý Tây Tây ở lại trường lâu nhất là một năm, nhưng mười năm…
Mười năm thực sự là quá lâu!
“Tổng giám đốc Lý có hai con đường, ông chọn con đường nào?”
Nhạc Cận Ninh nhìn ông và con gái ông một cách thích thú.