Chương 343 Nếu như Niệm Ninh muốn những thứ khác thì anh nhất định không nói hai lời liền cho cô. Nhưng sợi dây chuyên này thì không được. Chẳng qua vợ giận rồi thì vẫn nên lo d Nhạc Cận Ninh đóng máy tính lại, xoay người tới phòng ngủ, nhưng trong phòng ngủ lúc này chỉ còn sót lại ánh đèn ở đầu giường vẫn chưa tắt. Anh nhìn cái bọc nhô lên trên giường kia thì khế gọi hai tiếng: “Niệm Ninh? Em đã ngủ chưa?” Niệm Ninh nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, nhìn có vẻ đang ngủ. Bây giờ muộn như vậy rồi, nếu cô ngủ thì không cần đánh thức cô nữa, có lời gì thì sáng mai nói cũng được. Nghĩ như thế, Nhạc Cận Ninh liền thay quần áo, nằm xuống bên cạnh Niệm Ninh, đưa tay tắt đèn ngủ. Đèn vừa tắt, đôi mắt Niệm Ninh mở ra. Một đôi mắt sáng như sao không trong suốt như trước đây, ngược lại còn thêm chút buồn bã. Hôm sau… Nhạc Cận Ninh theo thói quen dang tay muốn ôm Niệm Ninh, nhưng cánh tay vừa mới đưa tới thì đã trống không. Anh cau mày, mở mắt ra, gọi một tiếng: “Niệm Ninh?” Nhưng trong phòng trống không, không ai đáp lại lời anh. Nhạc Cận Ninh đơn giản mặc đồ vào, trong phòng vệ sinh và phòng thay đồ không có bóng dáng Niệm Ninh. Sáng sớm thế này mà người đi đâu rồi? Nhạc Cận Ninh ra khỏi phòng ngủ, xoay người xuống lầu một thì thấy chú Vương đang dọn bàn ăn, anh lập tức hỏi: “Chú Vương, chú nhìn thấy Niệm Ninh không?” “Cậu chủ, cậu dậy rồi, sáng sớm mợ chủ đã ra ngoài rồi, bảo là muốn tới viện điều dưỡng thăm bà.” “Tới viện điều dưỡng? Cô ấy có nói gì không?” Nhạc Cận Ninh nhìn thời gian bây giờ một chút, lúc này mới 8 giờ sáng, sao cô đi sớm như vậy? Chú Vương suy nghĩ cẩn thận một chút, hình như cũng không nói gì nên lắc đầu: “Không có.” Nhạc Cận Ninh nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, đoán chừng là lời của anh chọc giận cô gái nhỏ tới bây giờ vân chưa nguôi giận rồi. Sáng sớm Niệm Ninh đã rời đi, đúng thật là không muốn nhìn thấy tên đáng ghét nào đó, cô cũng chỉ là muốn nhìn xem sợi dây chuyên mà thôi, còn chưa có đòi hỏi, kết quả giọng điệu của Nhạc Cận Ninh đáng ghét muốn chết. Thật sự là tức chết cô, vì vậy dứt khoát mắt không thấy lòng không phiền. Đúng lúc, sau khi cô trở về còn chưa đi thăm bà nội, vậy sớm chút đi đến viện điều dưỡng thăm hỏi bà nội cũng tốt. Trải qua khoảng thời gian trị liệu và an dưỡng, bệnh tình của bà nội đã được khống chế. Lúc Niệm Ninh nhận được tin tức này, Niệm Ninh thật sự rất vui vẻ tới mức muốn nhảy lên:”Bác sĩ, bác nói thật sao?” Cô vốn cho rằng, tình trạng bệnh của bà nội, chỉ cần không chuyển biến xấu, cũng đã là cám ơn trời đất rồi, thật không ngờ thế mà còn được khống chế.