Chương 356 Nhưng mà phải chấp nhận sự thật, nhưng mà cho dù thế nào, mình cũng muốn cảm ơn cậu.” Tần Tuyết Tùng từ từ bình tĩnh lại, anh ta ngước mắt nhìn về phía Nhạc Cận Ninh, nghi hoặc hỏi: “Cảm ơn vì chuyện gì?” Nhạc Cận Ninh tùy tiện dựa vào ghế sa lon: “Lúc trước, nếu không phải ở câu lạc bộ đánh golf, cậu nói với mình Niệm Ninh có thai, chắc là không thể giữ được đứa bé kia. Cho nên dù cho trong chuyện của Tô Mạt, quan điểm của chúng ta khác nhau thế nào, nhưng trong chuyện của Niệm Ninh, mình thật phải cảm ơn cậu.” Đôi mắt Tần Tuyết Tùng sâu thẳm, sau đó khẽ cười một tiếng, cũng không nói nhiều: “Tiện tay mà thôi, lúc ấy mình cũng thuận miệng nói ra, không nghĩ đến cậu còn chưa biết chuyện này.” Nhạc Cận Ninh và Tần Tuyết Tùng nhìn nhau cười một tiếng, nhưng trong lòng hai người đều có tâm tư riêng. “Đúng rồi, mình thấy hôn lễ của cậu cũng sắp đến rồi, sao cậu lại vội vàng thế?” Tần Tuyết Tùng thấy Nhạc Cận Ninh chống đối, nên cũng không nói với anh về chuyện của Tô Mạt nữa, đổi chủ đề khác. Nhạc Cận Ninh cười cười, nói: “Mình vốn định qua một thời gian nữa mới tổ chức hôn lễ, nhưng cha mình lại thúc giục. Mà Niệm Ninh cũng mang thai rồi, qua một thời gian nữa mới tổ chức hôn lễ chắc chắn sẽ lộ bụng bầu ra, mà cô dâu nào không muốn lúc kết hôn mình sẽ xinh đẹp nhất. Nên mình cũng quyết định luôn, áo cưới và nhẫn kim cương cũng đã đặt hàng rồi, cũng không tính là gấp.” Tần Tuyết Tùng khẽ gật đầu, anh ta vẩy thiệp mời trong tay, nói: “Yên tâm, đến lúc đó mình nhất định sẽ đi góp vui.” “Vậy là tốt rồi. Nhạc Cận Ninh nói chuyện với Tần Tuyết Tùng một lúc, bầu không khí cũng vui vẻ. Đến khi Tần Tuyết Tùng nhận được một cuộc gọi, chuẩn bị đi ra ngoài, lúc | này anh mới rời khỏi nhà Tần Tuyết Tùng. Nhìn bóng lưng Nhạc Cận Ninh rời đi, đôi mắt Tần Tuyết Tùng lập tức trở nên hung ác nham hiểm: “Nhạc Cận Ninh, Tô Mạt đối với cậu, nói buông tay thì có thể buông tay sao? Chỉ mới qua hai năm ngắn ngủi thôi, tình yêu của cậu, thật không đáng một đồng.” Sau đó, anh ta xoay người cầm lấy áo khoác, cũng lái xe đi. Sau khi Nhạc Cận Ninh rời khỏi nhà của Tần Tuyết Tùng, anh đến cửa hàng đối diện trung tâm mua sắm mua chút đồ ăn vặt cho Niệm Ninh, sau đó trở về nhà. “Niệm Ninh.” Anh gọi một tiếng, nhưng dường như trong phòng không có ai, cũng không có tiếng đáp lại. Không bao lâu, chú Vương từ phòng bếp bên cạnh đi ra: “Cậu chủ, cậu trở về rồi.” Nhạc Cận Ninh khẽ gật đầu, anh quay đầu nhìn xung quanh, lại hỏi chú Vương: “Chú Vương, Niệm Ninh đi đâu rồi. Vương thúc lập tức đáp: “Mợ vừa ăn cơm trưa xong nói cảm thấy khó chịu, cho nên đã đến cái đình nhỏ trong vườn hoa ngồi rồi. Tôi đang chuẩn cắt hoa quả đem qua đó.” Nhạc Cận Ninh thay quần áo mặc nhà, cầm hoa quả mà phòng bếp đã cắt xong: “Chú bày bánh ngọt ra, tôi đem hoa quả cho cô ấy.” Chú Vương nhận đồ ăn vặt mà Nhạc Cận Ninh mua về, đi vào bếp. Nhạc Cận Ninh bưng đĩa hoa quả đi đến đình nhỏ trong vườn hoa ở biệt thự. “Chú Vương, chú cứ để hoa quả ở. đó đi, tôi muốn ngồi chút nữa.” Niệm Ninh còn tưởng chú Vương đưa hoa quả cho cô, nên mở miệng nói.