Chương 371 Tần Tuyết Tùng như thường lệ đến thăm Tô Mạt. Mỗi lần đến, anh đều hy vọng được nhìn thấy Tô Mạt tỉnh dậy, nhưng hy vọng cuối cùng chỉ là bong bóng trong gió, chạm vào liền vỡ tan. Tô Mạt vấn yên lặng nằm đó, giống như bị thời gian làm ma pháp lên người. Vấn là người thực vật, nhưng trên mặt không nhìn ra dấu vết của thời gian. Đã mấy năm trôi qua, vẫn thuần khiết hoàn mỹ như cũ. “Tô Mạt, sao em còn chưa tỉnh lại? Anh không biết nên dùng cách gì để giúp em giữ Nhạc Cận Ninh lại bên cạnh. Anh ta có vẻ rất thích người phụ nữ đó… Lúc Tần Tuyết Tùng nói, trong giọng nói trầm thấp mang theo vẻ đau thương. Tuy nhiên, Tô Mạt vẫn không nhúc nhích. “Em biết không? Nhạc Cận Ninh đã lên lịch cho đám cưới của hai người bọn họ vào tuần sau. Nhạc Cận Ninh dường như sắp quên em rồi. Anh biết, em không cam tâm, em nói cho anh biết anh phải làm gì để giúp em giữ anh †a bên cạnh em đây. “ Tần Tuyết Tùng siết chặt nắm tay, anh thật sự rất hối hận: “Thật sự xin lỗi Tô Mạt, là anh vô dụng.” Đúng là anh rất vô dụng, nếu lúc trước không phải anh tự cho mình thông minh chạy tới thông báo cho Nhạc Cận Ninh chuyện Niệm Ninh mang thai, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra thành cái dạng này. Anh nên để Niệm Ninh phá bỏ đứa bé chứ không phải nghĩ cách đi ly gián tình cảm giữa Tô Mạt với Nhạc Cận Ninh, kết quả lại… Ngược lại lại chữa tốt thành xấu. “Thật sự xin lỗi… Tân Tuyết năm lấy tay của Tô Mạt, không chịu buông ra. “Em mau tỉnh lại đi, chỉ cần em tỉnh lại, anh tin tưởng dù thế nào thì cái người phụ nữ kia sẽ không phải là đối thủ của em, chỉ là…” Tân Tuyết Tùng bồng nhiên dừng lại: “Nếu em cứ tiếp tục ngủ thế này thì Nhạc Cận Ninh sẽ kết hôn với người phụ nữ khác đó, Tô Mạt, một tuần này chính là cơ hội cuối cùng của em rồi.” Anh từng làm qua vô số chuyện nhằm ngăn cản vô số phụ nữ quanh quẩn bên Nhạc Cận Ninh, không cho họ có cơ hội tiếp cận Nhạc Cận Ninh. Lúc đầu anh chỉ nghĩ, cô gái Niệm Ninh kia sẽ giống như những người phụ nữ khác muốn tiếp cận Nhạc Cận Ninh, mà Nhạc Cận Ninh sẽ không để ý tới cô, trong lòng anh nhất định đã có vị trí dành cho Tô Mạt, nhưng mà… Nhưng anh không ngờ rằng lại để cho nhà họ Niệm có cơ hội. Tần Tuyết Tùng nắm chặt tay Tô Mạt, hai mắt đỏ bừng, đúng lúc này… Anh cảm giác hình như tay của Tô Mạt có chút động đậy. Anh nâng mắt gắt gao nhìn chằm chăm vào Tô Mạt đang suy yếu nằm trên giường bệnh, nhưng cô vẫn như cũ im lặng không nói gì. Nhưng đôi mắt của Tần Tuyết Tùng vần hiện lên nét vui sướng không thể tin: “Tô… Tô Mạt, tay em vừa mới động đậy phải không?” Anh đặt tay Tô Mạt lên lòng bàn tay mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm vào Tô Mạt, sợ bỏ qua một động tác nho nhỏ nào của cô. Qua một lúc lâu, Tô Mạt cũng không có phản ứng gì. Lòng của Tần Tuyết Tùng từ hy vọng biến thành thất vọng, từ thiên đường lại rơi xuống địa ngục.