Chương 409 Đúng, chú Vương? Chú Vương có mối quan hệ rất thân thiết với Nhạc Cận Ninh, nói không chừng ông có thể biết được chút gì đó. “Chú… chú Vương, chú có biết Nhạc Cận Ninh đi đâu không?” Niệm Ninh nhìn chú Vương với vẻ đây tin cậy, hi vọng có thể có được tin tức gì đó. Nhưng mà kết quả lại không như cô mong muốn. “Cái này… mợ chủ, cậu chủ đột nhiên đi, tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu nữa.” Chú Vương rất muốn giúp Niệm Ninh, nhưng cũng chỉ lực bất tòng tâm. Niệm Ninh chân mềm nhũn ra, nếu như không có chú Vương đỡ, e rằng cô đã ngã sụp xuống đất. Tiếng bàn tán bên dưới sân khấu càng lúc càng lớn, nghe những lời nói đầy nghi hoặc của mấy người đó, cô cảm thấy mình sắp thở không nổi. Trong lòng cô thực sự vô cùng khó chịu! Niệm Ninh không ngừng hít sâu, trong lòng liên tục tự nhủ, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh lại, cô không thể phát điên lên rồi làm loạn. Nhạc Cận Ninh có lẽ chỉ là tạm thời có việc gấp, vì vậy mới vội vội vàng vàng rời đi mà thôi. Cô lấy điện thoại di động ra, liên tục bấm vào số của Nhạc Cận Ninh, cô muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng điện thoại di động của anh luôn trong trạng thái máy bận: “Xin lỗi, người dùng mà bạn đang gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau…” “Chú Vương, chú tiễn khách đi trước đi” Niệm Ninh không liên lạc được với Nhạc Cận Ninh, cô không biết hôm nay Nhạc Cận Ninh có quay lại không, mà cũng không thể để tất cả khách mời ở trong lễ đường chờ đợi, vì vậy chỉ có thể quyết định như vậy. Chú Vương vốn còn muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng suy nghĩ rồi cũng không nói ra, xoay người rời đi, bắt đầu lịch sự tiễn các khách mời trở về. Niệm Ninh mặc váy cưới, bước từng nặng nề vào phòng nghỉ. Ông Nhạc cũng đi theo cô vào phòng, trên gương mặt cương nghị mang theo ý xin lỗi, ông nhẹ nhàng hỏi: “Niệm Ninh, con không sao chứ?” Niệm Ninh ngồi trước bàn trang điểm, hai tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại, hai mắt trống rõng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Ông Nhạc nhìn dáng vẻ tuyệt vọng lạc lõng của Niệm Ninh, đảm bảo với cô: “Niệm Ninh, con yên tâm, ba sẽ tìm thằng nhóc thối đó trở về.” “Ba, xin lỗi, con muốn yên tĩnh một mình.” Niệm Ninh có chút ngại ngùng có lỗi với Ông Nhạc. Bây giờ cô đang rất rối, chỉ muốn ở một mình một lúc. Thấy Niệm Ninh nói như vậy, ông Nhạc cũng chỉ có thể rời đi, trước khi đi, ông quay sang liền khuyên nhủ: “Con cứ chăm sóc bản thân thật tốt, tóm lại, nhà họ Nhạc sẽ không đối xử tệ với con đâu. Nói xong, ông thở dài đi ra ngoài. Niệm Ninh đưa tay ra che mắt, cô thật sự không hiểu, rõ ràng mọi chuyện đều ổn, sao lại đột nhiên trở nên như thế này? Ai đó có thể nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? “Niệm Ninh nhỏ bé.” Ngay khi Niệm Ninh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, một giọng nói quen thuộc đã kéo suy nghĩ của cô trở lại. “Bà nội?” Niệm Ninh nghe thấy giọng bà nội, liền nhớ tới bà nội cũng có mặt ở hôn lễ.