Chương 417 Nghe đến đó Nhạc Cận Ninh không khỏi thở phào một hơi, không yên lòng hỏi tiếp: “Vậy còn có điều gì cần chú ý không?” Bác sĩ dặn dò từng việc: “Cũng không có gì cần thiết phải chú ý đặc biệt đâu, về phương diện đồ ăn thì sẽ có chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp theo dối, bình thường thi thoảng có thể xuống đất vận động một chút để đả thông kinh mạch, còn nữa, mặc dù bệnh nhân đã tiến hành phâu thuật cấy ghép tim nhưng vân cần đặc biệt chú ý, ngàn vạn lần không thể để cô Tô bị kích thích.” Nhạc Cận Ninh im lặng ghi tạc lời nói của bác sĩ ở trong lòng, mặc dù rất buồn vì trái tim Tô Mạt vẫn không thể giống như người bình thường. Nhưng mà Tô Mạt có thể tỉnh lại thì anh cũng đã cám ơn trời đất lắm rồi. Sau khi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Nhạc Cận Ninh lại lần nữa ngồi bên giường Tô Mạt, lẳng lặng chờ mong thời điểm Tô Mạt mở mắt. Không biết qua bao lâu, lông mi Tô Mạt run rẩy rồi dần dần mở mắt. “Tô Mạt?” Nhạc Cận Ninh nhìn cô ta chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên có chút không thể tin. Cảnh tượng anh mong chờ mấy năm nay cứ như vậy xuất hiện trước mắt anh. Nhạc Cận Ninh nắm tay Tô Mạt thật chặt, sợ rằng tất cả mọi thứ này chỉ là ảo giác. Khi Tô Mạt nhìn thấy Nhạc Cận Ninh thì đôi mắt sáng lên. Cô ta mở miệng ra muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc, giọng cô ta khàn khàn nói: “Nước…” “Em nói cái gì?” Nhạc Cận Ninh thấy rõ ràng là cô ta há miệng, thế nhưng giọng nói lại cực kì nhỏ cho nên không nghe rõ. Thế là anh lập tức ghé vào gần miệng Tô Mạt cẩn thận nghe, lúc này mới nghe rõ cô ta nói gì. Anh lập tức căng thẳng hỏi: “Em muốn uống nước sao?” Tô Mạt khẽ gật đầu, cho dù là một động tác gật đầu nhưng nhìn cũng không linh hoạt chút nào. Nhạc Cận Ninh vội vàng rót một cốc nước ở trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, dùng thìa đút từng chút từng chút vào miệng Tô Mạt, thỉnh thoảng lại dùng khăn tay lau sạch nước đọng ở khóe miệng. Một lát sau rốt cục Tô Mạt dừng lại một chút, lúc này mới có thể trao đổi và nói chuyện bình thường được. Nhạc Cận Ninh nắm tay Tô Mạt thật chặt, trên khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh hôm nay xuất hiện vẻ kích động hiếm thấy: “Tô Mạt, em hôn mê ròng rã hai năm trời, rốt cục cũng tỉnh lại.” “Anh nói là em ngủ hai năm?” Tô Mạt hơi kinh ngạc. Không ngờ ca phẫu thuật cấy ghép tim lúc trước lại khiến cô ta ngủ liên hai năm. “Đúng vậy, bác sĩ nói hi vọng tỉnh lại của em rất mong manh, nhưng em lại tỉnh lại như một kỳ tích.” Khi nói đến chuyện này, vẻ mặt Nhạc Cận Ninh hiện rõ sự tươi cười. Tô Mạt cầm ngược lại hai tay Nhạc Cận Ninh, cười ngọt ngào và nói: “Em cũng rất vui vẻ, em nghĩ sở dĩ em tỉnh lại nhất định là vì trong tiềm thức em biết anh vẫn luôn chờ đợi em, em không nỡ để anh cứ đợi mãi.” Nhạc Cận Ninh nói: “Tóm lại em có thể tỉnh lại thì anh đã đủ thỏa mãn lắm rồi.” Tô Mạt nghe anh nói như thế, lại giả vờ tức giận lắc đầu: “Sao em tỉnh lại anh có thể đã đủ thỏa mãn lắm rồi?” Nhạc Cận Ninh thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ anh vừa mới nói sai chỗ nào sao? Tô Mạt thấy dáng vẻ không hiểu gì của Nhạc Cận Ninh thì khẽ cười và nói: “Tỉnh lại đương nhiên không đủ, anh đừng quên trước đó anh đã đồng ý với em, nói là sẽ luôn làm bạn với em, chẳng lẽ lời này không tính rồi?”