Chương 431 Nhạc Cận Ninh cũng không có gì mà to tát hết, không có Nhạc Cận Ninh, một mình cô cũng có thể tiếp tục sống, hơn nữa còn sống rất tốt. Hoặc có lẽ, không lâu sau, cô sẽ hoàn toàn quên đi Nhạc Cận Ninh, cuộc sống của cô sau này sẽ không còn ai tên là Nhạc Cận Ninh nữa. Niệm Ninh tắm rửa qua loa, thay bộ quần áo sạch sẽ, tiếp tục bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. “Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa phòng vang lên Bên ngoài truyền tới giọng nói của chú Vương: “Cô chủ, bữa sáng đã làm xong rồi, cô có muốn xuống ăn một chút không?” Niệm Ninh nghe thấy tiếng của chú Vương, đi tới mở cửa: “Tôi không ăn đâu, chú Vương, tôi chuẩn bị đi rồi, bữa sáng này tôi không ăn nữa.” Nói xong, cô cầm hành lý của mình lên, chuẩn bị xuống nhà. “Đi? Mợ chủ… mợ chuẩn bị đi đâu chứ?” Chú Vương hơi kinh ngạc, bây giờ cậu chủ không ở nhà, chú là một quản gia, cũng không có tư cách để giữ cô ở lại. “Đối với Nhạc Cận Ninh cháu chỉ là một thế thân thôi, ở lại cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.” “Mợ chủ, mợ đừng có hiểu lầm, cậu chủ không phải là người như vậy.” Chú Vương cố gắng hết sức giải thích cho Nhạc Cận Ninh. Nhưng, Niệm Ninh vẫn lắc đầu: “Không sao, dù sao anh ấy có là người như vậy thì cũng không quan trọng nữa rồi, chú Vương, khoảng thời gian này, cảm ơn sự chăm sóc của chú.” Chú Vương lập tức nói: “Mợ chủ, mợ đừng nói những lời như vậy, chăm sóc mợ là chuyện đương nhiên.” Niệm Ninh mỉm cười, không nói gì thêm nữa, quay người chuẩn bị bỏ đi. Chú Vương tiếp tục nói: “Mợ chủ, hay là đợi cậu chủ về rồi hãy đi, mợ đi không nói một lời nào như vậy, sợ răng cậu chủ về sẽ phạt chúng tôi đấy.” Niệm Ninh đã quyết tâm rời đi, vì vậy thẳng thản từ chối chú Vương và đề nghị: “Thôi ạ, chú yên tâm đi, chuyện này tôi đã nói rõ với Nhạc Cận Ninh rồi, anh ấy sẽ không trách chú đâu, có điều, tôi thật sự không cần thiết phải ở lại đây nữa rồi.” Niệm Ninh bây giờ đang mang thai, chú Vương cũng không muốn dùng biện pháp mạnh, vì vậy chỉ có thể để cô đi, chuyện này vẫn nên để cậu chủ tự xử lý thì hơn. “Vậy được thôi, mợ đi rồi, nhất định phải chú ý chăm sóc cho bản thân.” Chú Vương không biết nên làm thế nào, vì vậy chỉ có thể không ngừng dặn dò Niệm Ninh. Niệm Ninh đồng ý một tiếng, sau đó quay người rời khỏi biệt thự. Lúc Niệm Ninh đi ra khỏi cổng, chú Vương vội vàng lấy máy gọi điện thoại cho Nhạc Cận Ninh. Nhạc Cận Ninh đang ở bệnh viện chăm sóc cho Tô Mạt, đột nhiên nhận được điện thoại của chú Vương, anh vô thức nghĩ tới Niệm Ninh, sau đó nghe điện thoại, hỏi: “Chú Vương, có chuyện gì sao?” Chú Vương vội vàng nói: “Cậu chủ, mợ chủ vừa mới rời khỏi biệt thự rồi, tôi có khuyên ngăn thế nào mợ chủ cũng không nghe, tôi cũng không dám giữ người lại, vì vậy chỉ có thể để mợ chủ rời đi, sau đó lập tức gọi điện thoại cho cậu.” “Chú nói cái gì?” Nhạc Cận Ninh biết, Niệm Ninh chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn chịu ở lại biệt thự, nhưng vốn dĩ anh định đợi anh nghĩ lý do khiến Niệm Ninh ở lại, sau đó về nói với cô. Nhưng anh không ngờ rằng, Niệm Ninh lại bỏ đi dứt khoát như vậy. “Thật mà cậu chủ, bây giờ chúng tôi không biết phải làm thế nào?” Chú Vương vô cùng lo lắng nói. Nhạc Cận Ninh nhìn Tô Mạt, sau đó hỏi: “Cô ấy có nói sẽ đi đâu không?”