Chương 451
Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
Chương 452
“Được rồi, bác sĩ Vương làm phiền ông rồi.” Niệm Ninh nghĩ đến sau này tình trạng của bà cô cần dựa nhiều vào bác sĩ Vương, vì vậy cô rất lịch sự với bác sĩ Vương. Bác sĩ Vương gật đầu: “Không sao. Nếu cô Niệm có chuyện gì thì cứ đến hỏi tôi. Nói xong, thấy Niệm Ninh không còn vấn đề gì khác, ông mới xoay người rời đÌ. Ngay khi Niệm Ninh chuẩn bị rời khỏi, cô đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình. “Niệm Ninh.” Niệm Ninh vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh, một người phụ nữ đứng sau lưng cô. Tô Mạt? Niệm Ninh theo bản năng hỏi lại: “Cô là Tô Mạt sao?” Lúc trước Tần Tuyết Tùng từng đưa cô đến phòng bệnh, cho cô nhìn bộ dạng của Tô Mạt, cho nên bây giờ cô mới có thể nhận ra, chỉ là tại sao cô ấy lại tìm đến mình chứ? Tô Mạt hơi bất ngờ trước việc Niệm Ninh nhận ra cô: ‘Không ngờ đến cô lại biết tôi, nhưng như vậy cũng tốt. Tôi có vài chuyện muốn nói với cô, không biết cô có thời gian không?” Niệm Ninh vốn dĩ không muốn dây dưa gì với cô ta, nhưng trong lòng cô cũng có chút tò mò, không biết Tô Mạt muốn nói gì với cô. Hơn nữa bọn họ đang ở trong viện điều dưỡng, có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, cho nên cô gật đầu đồng ý: ‘Được rồi, cô có chuyện gì cứ nói đi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Tô Mạt nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Chúng ta đổi chỗ khác đi. Gần thang máy hơn. Nơi này gần thang máy người qua lại nhiều nói chuyện cũng không tiện.” Niệm Ninh cảm thấy những gì cô †a nói cũng có lý cho nên cũng không phản đối. Sau đó Tô Mạt đưa Hạ Giai Giai đến một góc cuối hành lang, rồi mới mở miệng nói: “Thật ra tôi chỉ muốn nói với cô một vài điêu mà cô không biết, ngoài ra cũng không có ý gì khác. Hy vọng cô không để ý.” Mặc dù giọng điệu của Tô Mạt có phần khách sáo, nhưng trong biểu hiện của cô ta Niệm Ninh không nhìn thấy một chút thánh thiện khiêm tốn nào cả, ngược lại cô lại cảm thấy có vài phân độc đoán trong đó. Niệm Ninh nhàn nhạt nói: “Cô Tô, cô có chuyện muốn nói với tôi thì cứ nói thẳng đi, không cần thận trọng như vậy đâu.” Không biết là nguyên nhân do Nhạc Cận Ninh hay là do nguyên nhân nào khác, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tô Mạt, thì không có ấn tượng tốt đẹp gì cả. “Cô Niệm thực sự rất hào sảng, nhưng cũng tốt, nếu như cô đã biết tôi, tôi cũng sẽ không giới thiệu về bản thân mình nữa. Tôi tin cô cũng đã biết chút ít chuyện về tôi và Nhạc Cận Ninh rồi. Hôm nay tôi sẽ nói cho cô nghe, giữa chúng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.” Tô Mạt ôm hai tay ở trước mặt, từng chữ từng chữ nói: “Trước khi tôi ngất đi, tôi đã ở cùng Nhạc Cận Ninh rồi, chúng Tôi Tô Mạt đã kể cho Niệm Ninh nghe tất cả những chuyện trước khi hôn mê, bất kể lớn hay nhỏ, từng chút một đều kể cho cô nghe. Những chuyện này nếu là cô kể cho người khác nghe, có thể sẽ cảm thấy Nhạc Cận Ninh có tình cảm với cô ta nhiều hơn và ghen tị với cô. Nhưng mà, truyền đến bên tai Niệm Ninh, cô chỉ cảm thấy vô cùng chói tai. “Vì vậy, mối quan hệ của tôi với Nhạc Cận Ninh không thể không chỉ để cô thế thân mà thay thế tôi được. Cho dù tôi đã hôn mê hai năm, tình yêu của Nhạc Cận Ninh dành cho tôi chưa bao giờ giảm sút, anh ấy vẫn luôn đặt tôi lên trên hết. Vì vậy cô Niệm, nếu như cô biết thức thời, cô nên tự mình rời đi.” Tô Mạt sau khi kể hết những chuyện của cô ta và Nhạc Cận Ninh thì giọng nói vô cùng mang uy lực.