Chương 461 “Cô ấy sẽ không nói những lời như vậy.” Giọng Nhạc Cận Ninh nói chắc chăn và dứt khoát. Niệm Ninh cười lần nữa: “Anh xem, anh vốn cũng không tin lời của em nói. Tuy Niệm Ninh biết Nhạc Cận Ninh không tin lời của cô, nhưng mà trong lòng của cô vẫn ôm một tia hi vọng. Bởi vì Nhạc Cận Ninh là người cô yêu nhất và cũng là chồng cô. Hơn nữa, cô không chịu nổi bị người khác oan uổng, đặc biệt người này còn là Nhạc Cận Ninh. Vì vậy, cô quyết định đánh cuộc một lần nữa. “Sáng sớm hôm nay em nhận được cuộc gọi từ viện điều dưỡng, nói bà nội đột nhiên bệnh nặng, muốn em nhanh chóng đi qua đó một chuyến. Cho nên em vội vàng bảo Chú Vương chuẩn bị xe, nhưng đến nơi thì…” Niệm Ninh kể lại mọi chuyện không rõ chỉ tiết, toàn bộ cũng nói cho Nhạc Cận Ninh. Cô rất chắc chắn rằng những gì †rong miệng cô nói và những gì trong miệng Trương Thanh Trà nói, không thể nào giống nhau. Cô cũng lười suy nghĩ xem Trương Thanh Trà nói cái gì, cô chỉ cần kể cho Nhạc Cận Ninh toàn bộ sự việc đã trải qua, những thứ khác sẽ theo anh đi. “Chuyện chính là như vậy. Hoặc là anh không tin lời tôi nói, hoặc là anh cảm thấy Trương Thanh Trà cũng không phải như lời tôi nói, nhưng tôi chỉ có thể nói cho anh biết sự thật chính là như thế. Còn tin hay không đó là việc của anh” Sau khi nói xong tất cả, Niệm Ninh chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, ngày hôm nay cũng chưa bao giờ được yên tính. Đầu tiên là cô được thông báo rằng bà nội sinh bệnh nặng, nhịp tim nhất thời bị tăng cao, tuy sau đó lại nói không có chuyện gì, điều này chỉ gặp được trong tiểu thuyết mới có thể nhìn thấy tâm cơ. Từ lúc trở về đến giờ ăn cơm cô cũng không có khẩu vị gì. Thật vất vả cô mới ăn được chút ít thì cũng nôn ra hết toàn bộ. Cô còn chưa nguôi giận thì cha của đứa trẻ trong bụng cô tức giận quay lại chất vấn cô đã nói gì với mối tình đầu của anh. Niệm Ninh suy nghĩ một chút thật sự có chút buồn cười. Nghe lời của Niệm Ninh nói, trong khoảng thời gian ngắn Nhạc Cận Ninh cũng không biết nên tin ai. Hoặc nói chính xác hơn là anh có chút bối rối. Bởi vì trong ký ức của anh, Trương Thanh Trà không phải là người phụ nữ có tâm cơ thâm trầm, lời nói và việc làm không giống nhau như trong miệng Niệm Ninh. Nhưng từ khi anh tiếp xúc với Niệm Ninh một thời gian dài như vậy, Niệm Ninh giống như cũng không có vẻ chanh chua như lời Trương Thanh Trà nói. “Vậy em nói là có người gọi điện thoại cho em, nói bà nội ngã bệnh. Em đã đi vào viện điều dưỡng, như vậy em có biết là ai gọi cú điện thoại này cho em không?” Nhạc Cận Ninh hỏi. Niệm Ninh lắc đầu một cái: “Sau khi vào viện điều dưỡng, tôi đã hỏi bác sĩ chăm sóc cho bà nội. Nhưng bác sĩ nói rằng ông ấy không có gọi điện thoại cho tôi. Tôi còn cho răng là người nào đã bày trò ác ý, cũng không có đi tìm người gọi điện thoại đó.” Nếu như sau đó cô biết cô sẽ gặp phải Trương Thanh Trà, cô nhất định sẽ đi tìm người gọi điện thoại đó cho băng được. Chỉ đáng tiếc là, trên đời này cũng không mua được thuốc chữa hối hận. Hơn nữa trong lòng cô có chút nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Trương Thanh Trà, nhưng lúc đó Trương Thanh Trà không thừa nhận, cô cũng không có bằng chứng nên cũng không nói gì. “Em nói vu khống, tại sao anh phải †in lời em nói?” Nhạc Cận Ninh cũng muốn tin tưởng Niệm Ninh, nhưng anh biết rõ Trương Thanh Trà là người thế nào.