Chương 470 “Vâng!” Chú Vương nghe theo lời của Niệm Ninh mà đặt chúng lên bàn, vốn dĩ chú ấy nên rời khỏi phòng, thế nhưng khi chú vừa đến trước cửa thì đột nhiên dừng lại. “Chú Vương, còn chuyện gì khác sao?” Niệm Ninh nhìn bộ dạng do dự của chú ấy, hình như chú còn điều gì muốn nói với cô thì phải. Chú Vương xoay người nhìn Niệm Ninh, sau đó chú nói một cách kính trọng: “Mợ, xin mợ đừng trách tôi nhiều chuyện. Thật ra bữa sáng đểu do cậu dậy sớm chuẩn bị, lúc nấy trên bàn cơm cậu cũng không cho tôi nói nên tôi cũng không dám mở miệng. Thế nhưng mà mợ ơi, mợ thấy cậu đã nhận sai trước rồi, mợ…” Dù chú Vương không nói thêm gì nhưng Niệm Ninh cũng hiểu được chú ấy đang muốn nhắc đến vấn đề nào. Cô mím môi rồi nói: “Thật ra tôi đã biết bữa sáng đó là do Nhạc Cận Ninh làm, bình thường phòng bếp nấu ăn sẽ không làm ra khẩu vị như vậy được.” Niệm Ninh đã từng nếm qua món ăn do Nhạc Cận Ninh nấu, mỗi người sẽ có một khẩu vị khác nhau. Dù cho giống nhau về nguyên liệu, cách thức nêm nếm, thế nhưng chỉ cần người làm khác nhau, đồ ăn sẽ mang hương vị khác nhau. Bởi vì cô biết bữa sáng là do Nhạc Cận Ninh chuẩn bị, cho nên lúc nấy ở nhà ăn, cô đã cố tình ăn vài miếng rồi mới bỏ lên lầu đấy thôi. Chú Vương hơi khó hiểu: “Nếu mợ đã biết là do cậu làm, sao còn…” “Chú Vương, chú ở bên cạnh Nhạc Cận Ninh lâu như vậy rồi, chú có biết Trương Thanh Trà là ai không?” Niệm Ninh cũng không trả lời câu hỏi của chú Vương, cô chỉ hỏi chú ấy một câu. Chú Vương có biết Trương Thanh Trà, nhưng chú lại không ngờ Niệm Ninh cũng biết người này. Chú không muốn giấu gì Niệm Ninh, vì vậy chú nói: “Tôi biết.” Niệm Ninh nể tình chú tận tâm chăm sóc cô lâu như vậy nên cô cũng không muốn giấu giếm gì chú, cô cười lạnh lùng: “Chú biết Trương Thanh Trà, ông Nhạc biết, ngay cả bạn bè của Nhạc Cận Ninh cũng biết! Trên đời này chỉ có một mình tôi là không biết, chuyện bây giờ không phải là tôi nên tha thứ cho Nhạc Cận Ninh hay không, mà giữa chúng tôi còn có Trương Thanh Trà nữa.” Trước đó Chú Vương chỉ nghĩ Niệm Ninh tức giận vì Nhạc Cận Ninh phớt lờ cô trong hôn lễ, nhưng chú lại không ngờ đến chuyện còn liên quan đến Trương Thanh Trà. Chú Vương là người mà chính tay ông Nhạc lựa chọn, từ khi Nhạc Cận Ninh còn nhỏ thì chú đã đi theo anh rồi, cho nên chú biết hết tất cả mọi chuyện của anh. Nếu Niệm Ninh đã biết đến sự tồn tại của Trương Thanh Trà, vậy chú cũng hiểu được vì sao cô lại tức giận lâu đến vậy. Trong lòng chú Vương có chút bực bội nên chú nói: “Tôi hiểu rồi, là do tôi nhiều chuyện.” Lúc chú Vương định xoay người rời khỏi phòng thì chú lại bị Niệm Ninh gọi lại: Chú Vương, chú chờ một chút.” “Mợ còn muốn dặn dò gì sao?” Chú Vương hỏi. Niệm Ninh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nếu chú đã biết Trương Thanh Trà, vậy chú có thể nói cho tôi biết cô ấy là người như thế nào không?” Chuyện của cô ta thì cô cũng có đi tìm hiểu sơ qua, cho nên cô biết Trương Thanh Trà trong mắt của Nhạc Cận Ninh thì phần lớn đều do cô ta ngụy trang mà thôi. Chú Vương kinh ngạc hỏi lại: “Cô Trương sao?” Niệm Ninh gật gật đầu: “Đúng vậy, chú cảm thấy cô ấy là người như thế nào?”