Chương 484 Nhạc Cận Ninh gật đầu, ý bảo chú Vương có thể đi làm việc của mình rồi. Anh nghĩ tới nghĩ lui, vốn dĩ anh muốn rời khỏi nhà thì đột nhiên anh chạy ngược lại lên lầu hai. “Cốc cốc cốc.” Cửa phòng bị gõ vang. “Chú Vương vào đi, lân sau không cần phải đem phần ăn sáng khác lên cho tôi đây, thật sự tôi không thể nuốt nổi.” Niệm Ninh tưởng rằng chú Vương lại bưng đồ ăn sáng lên đây nên nói vọng ra ngoài. Gần đây mỗi lần cô nôn mửa xong, chú ấy luôn làm vậy, cho nên cô cũng không thèm nhìn ra ngoài mà nghĩ người kia chắc chắn là chú Vương. “Xem ra đây không phải là lần đâu tiên em bị như vậy.” Giọng nói của Nhạc Cận Ninh đột nhiên truyền vào tai cô, cô vội vàng xoay đầu lại thì cảm thấy kinh ngạc mà hỏi: “Anh…tại sao anh lại ở đây?” Dựa theo thói quen của Nhạc Cận Ninh, không phải bây giờ là lúc anh rời khỏi biệt thự để đến công ty hoặc viện điều dưỡng sao? Vì sao lúc này anh còn chưa đi nữa? Nhạc Cận Ninh nói một cách kiêu ngạo: “Nơi này là nhà của anh, vì sao anh lại không thể ở đây?” Niệm Ninh biết anh đang trêu chọc cô nên cô cũng không nói gì cả, cô chỉ tiếp tục nằm xuống mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ. “Mặc quần áo vào đi.” Nhạc Cận Ninh cầm một cái áo khoác sạch sẽ đưa qua cho Niệm Ninh. Niệm Ninh thấy vậy thì cô cảm thấy khó hiểu: “Anh làm gì vậy?” “Đi đến bệnh viện, anh xuống lầu dưới chờ em.” Nhạc Cận Ninh không cho cô có cơ hội phản đối, anh trực tiếp nhét cái áo vào lòng cô rồi xoay người ra khỏi phòng. “Nhưng…” Lúc Niệm Ninh mở miệng từ chối thì cô đang không còn thấy bóng dáng của anh đâu. Cô nhìn cái áo khoác trong tay, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng khó xử lại có chút gì đó bất lực. Sau đó, Niệm Ninh từ cửa sổ có thể thấy được Nhạc Cận Ninh đang đứng cạnh xe chờ cô. Cô vội vàng mặc áo khoác vào rồi đi xuống lầu. “Lên xe đi.” Nhạc Cận Ninh thấy cô đi đến thì anh chỉ bình tĩnh nhắc nhở. Thế nhưng thái độ của Nhạc Cận Ninh khiến Niệm Ninh cảm thấy có chút tức giận, cái người trước mắt này vẫn giống như trước đây! Giống như cô đang nói chuyện với một người máy thay vì là ba của đứa bé trong bụng cô vậy. “Chỉ là hiện tượng nôn mửa bình thường thôi, không cần phải…đi bệnh viện. Hơn nữa thời gian này không phải anh còn có rất nhiều việc cần làm sao? Hay là anh cứ đi làm trước đi, nếu anh lo lắng cho đứa bé thì em có thể nói chú Vương ở em đi khám cũng được.” Niệm Ninh nói xong thì lập tức xoay người trở về tìm chú Vương. Nhạc Cận Ninh chạy nhanh đến trước mặt Niệm Ninh rồi kéo tay cô, tay còn lại thì mở cửa xe ra rồi nói: “Chuyện ở công ty không cần gấp, anh nói rồi, em tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời đi thôi. Nếu em xảy ra chuyện thì anh sẽ bị ba đánh gãy chân đây.” Niệm Ninh thấy bộ dạng này của anh thì cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, tâm trạng vốn dĩ không được tốt của cô cũng trở nên vui vẻ hơn. Có điều nếu anh đã nói như vậy, cô mà còn không leo lên xem thì không chút tức giận, cái người trước mắt này vẫn giống như trước đây! Giống như cô đang nói chuyện với một người máy thay vì là ba của đứa bé trong bụng cô vậy. “Chỉ là hiện tượng nôn mửa bình thường thôi, không cần phải…đi bệnh viện. Hơn nữa thời gian này không phải anh còn có rất nhiều việc cần làm sao?