Chương 487 Niệm Ninh nghe vậy thì ngồi xuống cạnh Nhạc Cận Ninh. Hai người vừa chờ thêm một lát thì nghe bác sĩ bảo đã có kết quả kiểm tra: “Anh Nhạc, anh không cần lo lắng cho cô Niệm đâu. Chỉ là cô ấy đã tiến đến giai đoạn nôn oe của thai kỳ thôi. Bình thường anh nhớ chú ý tẩm bổ cho cô ấy, phải cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho bà bầu, như vậy thì sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.” Niệm Ninh nghe vậy thì biết ngay là cô đoán đoán đúng: “Anh xem, em đã bảo không có chuyện gì đâu, thế mà anh lại làm lớn chuyện.” Bác sĩ nghe vậy thì cười cười: “Anh Nhạc cẩn thận một chút cũng đúng thôi, dù sao thời điểm phụ nữ mang thai sẽ nhạy cảm hơn so với bình thường, quan tân nhiều một chút chỉ có lợi chứ không có hại.” Niệm Ninh ngượng ngùng gật đầu, sau đó Nhạc Cận Ninh lại hỏi những thứ cần lưu ý trong lúc mang thai. Lát sau cả hai mới rời bệnh viện để trở về nhà. Khi ra khỏi bệnh viện, hai người vừa nói vừa cười, sau đó lại nhắc đến đứa bé trong bụng, cả hai lại trở về những ngày chưa có sự xuất hiện của Trương Thanh Trà. Nhưng mà Niệm Ninh vẫn hiểu rõ, cho dù Trương Thanh Trà hôn mê hai năm nhưng Nhạc Cận Ninh chưa bao giờ rời bỏ cô ta. Tình cảm của anh dành cho cô ấy vẫn như cũ, hơn nữa cô ấy lại là ân nhân cứu mạng của anh. Chỉ cần thế này thôi thì vị trí của cô trong lòng anh đương nhiên kém xa so với Trương Thanh Trà rồi. Vì vậy, cho dù bây giờ tình cảm của Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh có như thế nào đi chăng nữa, cho dù bọn họ đã quen với việc sống chung với nhau thì nửa tháng sau cô vẫn phải rời đi thôi, cô không thể tiếp tục ở lại được nữa. Sau khi đến bãi đậu xe, Niệm Ninh mới nói: “Thật ra anh không cần đưa em trở về, tự em có thể về được. Vừa rồi lúc ra khỏi nhà vệ sinh, em thấy dường như anh đang nghe điện thoại. Nếu anh có chuyện cần làm thì anh đi đi, một mình em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” “Không có chuyện gì, vừa rồi chẳng qua là…” Nhạc Cận Ninh vừa định muốn nói gì đó, đúng lúc này… Điện thoại Niệm Ninh vang lên, cô nhìn người liên lạc trên màn hình thì ấn nút trả lời: “A lô, dì Lý, có chuyện gì không?” Ở bên kia điện thoại, dường như dì Lý vô cùng lo lắng: “Mợ cả, vừa rồi cô hai nhà họ Niệm đến nói muốn tìm bà chủ. Khi cô hai đến, cô ấy không cho tôi chăm sóc ở bên cạnh, một mình cô ấy nói với bà chủ điều gì đó. Thế nhưng khi cô hai vừa rời đi, bà chủ đã cảm thấy trong ngực có chút khó chịu, hiện tại bác sĩ đang kiểm tra bên trong, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng gọi điện thoại cho mợ.” “Dì nói cái gì? Niệm Tâm Như đến tìm bà nội?” Niệm Ninh nhíu chặt cặp mày lại. Tính cách Niệm Tâm Như thế nào, cô là người rõ nhất. Chuyện mà cô ta thích làm nhất đó chính là ném đá giấu tay. Lúc trước bởi vì chuyện hôn lễ, cô ta cũng đã k1ch thích bà nội một lần, khiến bà hiện giờ phải đến viện điều dưỡng. Nếu Niệm Tâm Như có thể nói lời gì hay ho, đó mới thật sự là chuyện lạ đời. “Vâng, mợ cả, mợ có muốn đến đây xem một chuyến hay không?” Dì Lý lo lắng hỏi. Niệm Ninh lập tức nói: “Ở bên bà nội, trước tiên dì chăm sóc giúp tôi, tôi sẽ qua ngay.” Dì Lý đáp ứng, sau đó liền cúp điện thoại. “Có chuyện gì vậy?” Vừa rồi Nhạc Cận Ninh nghe Niệm Ninh nói chuyện điện thoại, hình như bên bà nội xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn có quan hệ đến Niệm Tâm Như.