Chương 512 Niệm Tâm Như nghĩ rằng cô vấn là con chuột nhỏ mặc cho người khác giãm đạp nhưng chỉ biết cam chịu mà không phản kháng sao? Nó lầm tol Chú Vương lo lắng hỏi: “Mợ, có muốn tôi đi theo cô hay không? Trước đó ông có dặn tôi không được để cô ra khỏi nhà một mình.” Niệm Ninh đột nhiên nghĩ lại, hình như mang theo vài người đi theo cô cũng không phải là ý kiến tôi, vì vậy cô nói: “Cũng được, có điều chú chỉ cần gọi hai người giúp việc đi theo tôi là được, không sao đâu, tối nay tôi sẽ trở về.” Chú Vương nghe vậy thì lập tức không nói gì thêm mà chạy đi sắp xếp, xe chuẩn bị xong thì kêu thêm hai vệ sĩ đi theo cô ra ngoài. Vốn dĩ bà nội bị bệnh cũng chỉ vì Niệm Tâm Như nói xằng nói bậy trước mặt bà. ¡ Niệm Ninh nghĩ đến cảnh tượng bà nội năm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt thì cô theo bản năng siết chặt lòng bàn tay. Xe rất nhanh lập tới dừng trước cổng nhà họ Niệm. Lúc này bà Niệm và Niệm Tâm Như mới từ nước ngoài trở về, hai người đang bày biện đồ đạc ra xem, không ngờ mới mở hành lí ra thì nghe người hầu từ dưới lầu đi lên nói: “Bà, cô hai, cô cả đã trở lại, cô ấy nói muốn gặp cô hai.” “Cái gì? Muốn tôi xuống gặp chị ta sao? Đừng có nghĩ chị ta trèo cao rồi thì không coi nhà họ Niệm ra gì chứ, sớm muộn gì chuyện chị ta bị Nhạc Cận Ninh vứt bỏ sẽ lan truyền đi khắp nơi thôi. Chị ta vẫn nghĩ bản thân là vợ của Nhạc Cận Ninh à?” Niệm Tâm Như khoanh tay lại rồi nói với vẻ mặt khinh thường. “Biết ngay là nó không nắm được trái tim của Nhạc Cận Ninh mà, sớm biết nó nhanh như vậy đã bị vứt bỏ thì đã tranh thủ kiếm chát nhiều thêm một chút rồi, ai ngờ nó lại trở nên như vậy cơ chứ” Bà Niệm ngồi bên cạnh cũng góp vài câu. “Rốt cuộc các người cũng lộ ra bản chất thật của mình rồi hả?” Niệm Ninh biết ngay Niệm Tâm Như không chịu xuống dưới gặp cô, cho nên lúc người giúp việc vừa đi lên thì cô cũng đi theo sau, vì vậy cô nghe được đoạn nói chuyện của mẹ con Niệm Tâm Như. “Cứ tưởng là ai chứ, không phải đây là người chị vừa được gả vào một nhà giàu có hay sao? Sao vậy, sao hôm nay lại có hứng về nhà mẹ đẻ thế nhờ? Có điều để tôi nhắc cho chị biết, con gái gả ra ngoài như nước đổ đi, nhà họ Niệm chúng tôi không có nhận chị về đâu.” Niệm Tâm Như nghĩ rằng cô bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc rồi, cho nên mới phải về đây tá túc. Thế nhưng Niệm Ninh cũng khinh thường “múa mở” với cái loại người này, cho nên cô trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Hôm nay tao chỉ muốn hỏi mày một chuyện. Có phải mày đi đến viện điều dưỡng kể bậy kể bạ cho bà nội nghe chuyện của tao và Nhạc Cận Ninh hay không?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Niệm Tâm Như đã sớm biết Niệm Ninh sẽ đến tra hỏi mình, cho nên côta. cũng không thèm che giấu làm gì mà chỉ thừa nhận ngay: “Đúng đấy, chuyện Nhạc Cận Ninh vứt bỏ chị trong hôn lễ, cái bà già kia đã biết rồi đấy, thế nhưng bà ta cũng chưa có biết cụ thể. Tôi làm cháu gái cũng cảm thấy không đành lòng nên phải chạy đến viện điều dưỡng một chuyến, chính miệng tôi đã kể cho bà ta nghe tường tận sự việc đấy!” Niệm Tâm Như trả lời một cách vênh váo. Bộ dạng của Niệm Tâm Như khiến Niệm Ninh cảm thấy cực kỳ khó chịu, có điều cô cũng không thèm vội vàng làm gì, món nợ này cứ từ từ mà tính toán. Ánh mắt cô lạnh như băng nhìn thẳng vào Niệm Tâm Như: “Mày đã nói gì với bà nội hả?” “Nói gì á hả?” Niệm Tâm Như tự hỏi một chút rồi bật cười: “Tôi còn có thể nói gì nữa, tất nhiên kể về mối tình đầu của Nhạc Cận Ninh rồi, sau đó nói về tương lai chị bị vứt bỏ ra làm sao. Nói tới nói lui cũng không quên nhắc nhở cái bà lão sắp “gần đất xa trời” kia nghĩ biện pháp cứu chị, không phải từ trước đến giờ bà già đó là người hiểu rõ chị nhất sao?” Mấy cụm từ như “bà già kia” và bà lão sắp ‘gần đất xa trời” của Niệm Tâm Như hoàn toàn chọc giận Niệm Ninh. “Nếu mày đã thừa nhận một cách rõ ràng như vậy rồi thì tao cũng không còn thắc mắc gì nữa” Niệm Ninh thản nhiên cười, cô thong thả ung dung đi đến trước mặt của Niệm Tâm Như.