Chương 517 Niệm Ninh không bất ngờ với kết quả này, cô chỉ hỏi: “Tối nay mới băng bó hoặc đi đến bệnh viện thì có thể chết hay không?” “Niệm Ninh, lòng dạ của mày được làm từ rắn rết đấy sao? Chân của em gái mày đã bị ngã gấy rồi, mày lại muốn tối nay mới chữa trị? Nếu sau này con bé bị tàn tật, tao nhất định sẽ gi ết chết mày!” Không đợi bác sĩ nói chuyện, mẹ Niệm không nhịn được mà há mồm nói. Nghĩ đến con gái mình sẽ phải chịu khổ, bà ta liền hận đến mức không thể gi ết chết Niệm Ninh. “Giết tôi? Con gái bà bị thương là do cô ta gieo gió gặt bão, chẳng lẽ nó bị thương là do lỗi của tôi sao?” Niệm Ninh cười khẩy một cái và lên tiếng. “Mày…” Mẹ Niệm muốn cãi lại, nhưng giờ bà ta phát hiện, có muốn cãi cũng không thể cãi được. Chuyện vừa rồi, mọi người trong phòng đều nhìn thấy rõ ràng. Niệm Tâm Như muốn đẩy Niệm Ninh xuống lầu, nhưng không đẩy được người ta, trái lại khiến bản thân bị vạ lây. Niệm Ninh thản nhiên nói: “Bác sĩ Hạ, làm phiền ông băng bó qua đơn giản cho nó được rồi, chỉ cần người không chết là được.” Muốn chết thật sự quá dễ dàng, trên đời này có muôn vàn cách chết. Nhưng sống không bằng chết, trông thấy người bản thân ghét nhất càng ngày càng trôi qua tốt hơn, đó mới là sự tra tấn lớn nhất đối với tâm hồn của cô ta. “Vâng.” Sau đó, bác sĩ Hạ bắt đầu băng bó đơn giản. “Ông cút đi! Tôi… Tôi không cần băng bó, tôi muốn đi bệnh viện.” Niệm Tâm Như đau đến mức ứa mồ hôi lạnh đầy trán, nhưng cô ta vẫn không chịu phối hợp với bác sĩ Triệu. “Nếu mày muốn chết thì không ai cản, bây giờ băng bó nói không chừng còn có thể trị được. Nếu như mày lộn xôn, có bị thương ở đâu, thì đó không còn là chuyện liên quan đến tao. Bác sĩ đã tìm cho mày, cũng đã để người ta chữa trị cho mày, là do bản thân mày không chịu chữa trị. Niệm Ninh đe dọa nói. “Nhưng…” “Ông còn nhìn gì chứ, không nhanh chóng băng bó đi.” Niệm Tâm Như vừa định nói tiếp, thế nhưng mẹ Niệm đã lặng lẽ võ bả vai của cô ta, trái lại hét lớn với bác sĩ một tiếng. Bác sĩ Hạ bất đắc dĩ, ông chỉ có thể băng bó cẩn thận từng li từng tí. Rất nhanh, vết thương của Niệm Tâm Như đã được băng bó đơn giản. “Niệm Ninh, tôi cho chị biết. Tốt nhất chị lập tức đưa tôi đến bệnh viện, nếu không tôi sẽ không tha cho chị.” Niệm Tâm Như vẫn kêu gào như trước. Niệm Ninh nhìn tên vệ sĩ bên cạnh, người nọ lập tức tát xuống một cái, mặt Niệm Ninh vừa đỏ vừa sưng, sắp biến thành một cái đầu heo. “A, đau quái” Tiếng hét của Niệm Tâm Như còn chói tay hơn trước rất nhiều. “Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn nói những lời tao không thích nghe, tao sẽ đánh gấy luôn cái chân còn lại của mày. Bất kể mày tìm ai cáo trạng, tao cũng sẽ tiếp đến cùng.” Niệm Ninh có ý tốt nhắc nhở. Sau một phen lăn lộn, quần áo của Niệm Tâm Như đã trở nên vô cùng nhăn nhúm và mất trật tự, đến cả búi tóc tỉnh xảo của cô cũng giống hệt một cái tổ chim. Khuôn mặt xinh đẹp đầy vết nước mắt và dấu tay, quả nhiên muốn xấu xí bao nhiêu thì có xấu xí bấy nhiêu. Niệm Ninh cũng không thể thật sự gi ết chết người, hiện tại chân đã gấy, người cũng bị đánh, sự tức giận xem như đã trút gần xong. Gô tin rằng nếu lần sau Niệm Tâm Như muốn làm phiền bà cô, chắc chăn cô ta cũng phải suy xét đến hậu quả. Nếu cô ta vẫn liều chết không thay đổi, cô sẽ không ngại làm cho hai cái chân của Niệm Tâm Như không thể cử động được nữa. Hôm nay, Niệm Tâm Như đã đạt được mục đích. Niệm Ninh không có tiếp tục dây dưa với hai người buồn nôn này nữa. Cô trực tiếp mang theo hai tên vệ sĩ rời khỏi, chỉ chừa lại hai người mẹ Niệm và Niệm Tâm Như ngồi dưới đất.