Chương 522 Chú Vương lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng không biết.” Ngay từ đầu Nhạc Cận Ninh đã nói với bọn họ, không cho phép bọn họ trực tiếp đến biệt thự tìm mình. Hôm nay hai người bọn họ có thể đến đây, xem ra là đã tính toán là nếu không thành công thì không làm người. Nếu không phải là Niệm Ninh mà là bất kỳ ai khác thì bọn họ có thể thông suốt mà rời khỏi đây sao? Niệm Ninh bất đắc dĩ lắc đầu: “Được, tôi đã biết, chú cho bọn họ ngồi chờ ở dưới lầu, một lát tôi sẽ xuống dưới ngay.” “Được, thưa mợ.” Sau khi chú Vương đáp, liền lui ra ngoài. Niệm Ninh rửa mặt qua một chút, sau đó liền đi xuống lầu. Trong nháy mắt vừa nhìn thấy ông Niệm bà Niệm khi đó, quả thực Niệm Ninh có chút không dám tin. Ngược lại là ông Niệm còn tốt hơn chút, nhưng cũng chính là mang một vẻ mặt buồn bã. Nhưng đối với bà Niệm, bình thường là người có phong cách ăn mặc, thích chăm sóc bản thân như thế. Bây giờ lại điểm thêm một quầng thâm thật to bên dưới đôi mắt, kiểu tóc cách trang điểm cũng không còn tỉ mỉ như trước mà như gấp gáp mà gây nên. Xem ra hai ngày này, thật sự là bà ta cũng chưa từng nghỉ ngơi cho tốt. “Nếu hai người muốn nói với tôi về chuyện của Tâm Như, vậy tôi khuyên các người vẫn là sớm rời đi thì sẽ tốt hơn” Ngay từ đầu Niệm Ninh đã nói thẳng với bọn họ. “Chuyện này…… Niệm Ninh, con xem dù sao thì tiểu Tâm như thế nào cũng “Đừng nói cô ta là em gái của tôi, tôi chỉ có một người mẹ. Mẹ của tôi cũng chỉ có một đứa con gái là tôi. Vậy từ đâu mà tôi lại có thêm một người em gái này?” Niệm Ninh trực tiếp cắt ngang lời bà Niệm, lạnh lùng nói. Ị Ý tứ của cô đã biểu đạt hết sức rõ ràng. Đó chính là cô tuyệt đối sẽ không giúp Tâm Như, càng sẽ không giúp Tâm Như mà cầu xin Nhạc Cận Ninh. Hiện tại hết thảy những gì mà Tâm Như đang gặp phải đều là chính là hệ quả gieo gió gặt bão do chính cô ta gây ra. Ông Niệm nghe Niệm Ninh nói, lập tức có chút bất mãn nói: “Con đứa nhỏ này sao không hiểu chuyện như thế. Ngày thường tiểu Tâm có chút kiêu căng nhưng cũng chưa Nhạc phải sai lầm lớn nào. Con nói hai câu dễ nghe, chắc chắn Nhạc Cận Ninh sẽ nể mặt mũi con mà không làm khó Tâm Như. Chẳng phải là chuyện này đã được giải quyết sao?” Mỗi một chữ ông Niệm nói với Niệm Ninh đều giống như những lời nói buồn cười bình thường. Ông ta đã chú ý đến tâm tư của mỗi người, riêng chỉ là chưa từng để ý đến cảm nhận trong lòng cô thôi. “Giải quyết sao?” Nghĩ đến đây, trong lòng Niệm Ninh chỉ cảm thấy vô cùng trào phúng. “Giải quyết chuyện này sao? Giải quyết trong lời nói của ông là để tôi đi tìm Nhạc Cận Ninh thay cô ta cầu xin để anh ta nể tình tôi mà thả Tâm Như. Không sai, nếu tôi đi xin với Nhạc Cận Ninh, thật sự là anh ta sẽ thực hiện dựa theo lời nói của tôi. Đến lúc đó anh ta sế thả người, Tâm Như có thể trở về an tâm nghỉ ngơi, vừa khóc vừa kể khổ với ông. Các người sẽ đau lòng ghê gớm, sau đó các người sẽ cho rằng tôi không có chuyện gì rồi lại ném tôi qua một bên. Thế nhưng khi Tâm Như khỏi hẳn thì bà phải làm sao bây giờ?” Niệm Ninh giận quá thành vừa cười vừa nói: “Cơ thể Tâm Như còn trẻ thì cho dù là gấy xương, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian cũng sẽ tự nhiên khôi phục. Nhưng bà lại không giống như vậy. Bà đã lớn tuổi rồi, bà thật sự không chịu được bất kỳ một sự giày vò nào. Nhưng nếu Tâm Như nói chuyện nặng một chút thì bà cũng có thể sẽ bị k1ch thích mà ‘ ngất đi. Mỗi một lần k1ch thích đều sẽ khiến bệnh tình nặng thêm. Khoảng thời gian này, nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ bác sĩ và y tá, bà cũng đã tốn khoảng thời gian dài và tiêu hao bao nhiêu sức lực mới khiến cho bệnh tình trở nên tốt lên không ít.