Editor: Tuệ Vân
Chụp xong tạp chí, buổi chiều Kỳ Đồ lại mang theo Khúc Kinh Sơn cùng Mâu Tư Tư đi đuổi phi cơ đến tổng nghệ.
Hơn hai giờ, ba người xuống máy bay đi đến khách sạn.
Sau khi khóa lại cửa phòng, Kỳ Đồ hỏi Khúc Kinh Sơn: "Dù sao cũng là tiết mục công ty khác làm, chủ yếu là vì đẩy nghệ sĩ Mạch Tư, khách quý cùng tổ tiết mục khả năng đều sẽ không đối với cậu có cỡ nào hữu hảo, cậu không cần quá để ý, hảo hảo diễn chính mình."
"Không có việc gì," Khúc Kinh Sơn nói: "Tôi OK."
"Phiền toái nhất chính là phân tổ cùng bốc thăm kịch bản," Kỳ Đồ ấn hạ Khúc Kinh Sơn bả vai, bảo hắn ngồi xuống, sau đó anh ngồi xổm xuống, đem dây giày lỏng lẻo của hắn cởi bỏ, lại buộc lại cho hắn: "Cái này tôi không có cách nào khống chế.
Bất quá tôi đã xem qua tác phẩm ba năm qua của cậu, kỹ thuật diễn phương diện tôi là hoàn toàn không lo lắng.
Vô luận tuyển đến cái gì, cậu phát huy như bình thường liền không thành vấn đề."
Khúc Kinh Sơn nhìn mái tóc màu bạc của anh, cố nén xúc động đưa tay lên vuốt, gật đầu.
"Chỉ cần cậu không bốc thăm trúng tổ của Địch Kiều là được," Kỳ Đồ ngẩng đầu xem hắn, khó được lộ ra sầu lo thần sắc: "Tôi rất sợ cậu diễn tốt hơn so với hắn, Thịnh Đản không giữ được mặt mũi, về sau không cùng tôi đổi tài nguyên."
Khúc Kinh Sơn nhịn không được cười ra tiếng tới: "Anh là đang giúp tôi giảm bớt áp lực sao?"
Phải biết rằng Địch Kiều chính là ảnh đế, là người xuất sắc nhất trong tiết mục này.
"Đừng cười, tôi rất nghiêm túc." Kỳ Đồ đứng lên, nhẹ nhàng đẩy một chút bờ vai của hắn, "Cậu sẽ không ngây ngốc mà cho rằng tôi là vì mặt mũi của cậu mới từ bỏ kỳ nghỉ của mình đến mang cậu đi? Nếu không phải cậu thật sự có tiềm lực, cậu cho rằng tôi sẽ quản cậu?"
"OMG.." Mâu Tư Tư xem ngây người, "Thật biết khen, tôi nếu là có thể khen người giỏi như vậy, đã sớm thuyết phục hoàng thất Monaco thu mua Hoàng Đồ!"
Cô cầm cái ly, nói với Kỳ Đồ: "Xin hỏi nơi nào có thể mua được hướng dẫn của ngài?"
Kỳ Đồ cười đẩy ra cái ly: "Đừng quấy rối."
Sau khi thu thập tốt, ba người đi trường quay.
Kỳ Đồ trước lãnh Khúc Kinh Sơn cùng nhân viên liên quan bàn bạc, đơn giản mà chào hỏi, sau đó Khúc Kinh Sơn liền phải chuẩn bị quay chụp.
"Cậu chỉ có một kỳ cơ hội, kỳ sau tạm thời còn chưa có kế hoạch gì." Kỳ Đồ vỗ vỗ cánh tay hắn: "Quý trọng cơ hội, hảo hảo cố lên.
Cũng không cần quá khẩn trương, không có gì hảo khẩn trương."
"Đừng lo lắng," Khúc Kinh Sơn cười cười, giơ tay vỗ nhẹ lên vai anh, đuôi lông mày nhẹ dương: "Tôi Đi đây."
Nói xong liền xoay người, một mình đi vào hành lang dài, hai đài máy quay phim lập đi tức theo.
Mâu Tư Tư khẩn trương đến đè lại ngực của chính mình: "Đại thần..
Anh có phải hay không nên dặn dò anh ấy không cần quá cuồng? Tôi lo lắng anh ấy bị ác ý cắt nối biên tập a.."
"Cái đấy không quan trọng." Kỳ Đồ nhìn bóng dáng cao gày của Khúc Kinh Sơn, trên mặt mang theo nhàn nhạt tươi cười: "Cô không cảm thấy, cậu ta như vậy rất tuấn tú sao?"
Nói thật, nếu không phải tiểu tử này đủ cuồng, anh mới lười đến nhiều liếc hắn một cái.
Tách ra ba năm, ang đối hắn vẫn luôn chẳng quan tâm, thờ ơ, cũng chính là ngày đó ở văn phòng tổng giám đốc, bị bộ dáng càn rỡ của hắn mạc danh chọc trúng.
Cho nên, anh mới quyết định lưu lại.
Tóm lại, xem biểu hiện của hắn đi.
《 chính là diễn nhiều 》quay đến thứ kỳ thứ tám, khiêu chiến thăng cấp, mỗi kỳ đều có ba cái đá quán tuyển thủ.
Cái gọi là đá quán phân đoạn kỳ thật là vì cấp cơ hội lộ mặt cho nghệ sĩ trẻ của Mạch Tư, vì không cho người xem mắng quá tàn nhẫn, trong đó cũng sẽ mời vài diễn viên phái thực lực của công ty khác.
Sau khi vào phòng, Khúc Kinh Sơn thấy được Danh Từ của Mạch Tư.
Danh Từ năm nay tuổi, có một gương mặt nhu hòa, trung quy trung củ, xuất thân từ diễn viên thanh xuân vườn trường, bảy năm trước từng nổi một thời gian sau lại không tìm được người này, cũng không biết tình huống là gì.
Danh Từ nhìn thấy hắn, sắc mặt biến đổi: "Khúc Kinh Sơn, sao cậu lại tới đây?"
Khúc Kinh Sơn cũng ra vẻ kinh ngạc, trả lời lại một cách mỉa mai: "Danh Từ, anh như thế nào cũng tới?"
Danh Từ thập phần khó chịu, rồi lại không dám phát tác trước mặt camera, chỉ phải cười gượng lên: "Tôi..
Bọn họ mời tôi tới."
"Ồ, tôi đây cùng anh không giống nhau," Khúc Kinh Sơn thoải mái hào phóng mà nói: "Tôi cầu bọn họ tới."
Danh Từ cười ha ha, sau đó tiến lên cùng hắn bắt tay, Khúc Kinh Sơn cũng lễ phép mà cùng hắn ta cười cười.
Trong thời gian chờ đợi người thứ ba đến, hai người liền ngồi xuống nói chuyện.
Danh Từ thuận miệng nói: "Hai kỳ trước có tới sáu người, chỉ có Long Cương lão sư khiêu chiến thành công, đá quán tuyển thủ tồn tại suất quá thấp..
Tôi thật khẩn trương, cậu cảm thấy cậu có thể thành công sao?"
Khúc Kinh Sơn không chút nghĩ ngợi: "Có thể."
"Oa." Danh Từ có chút kinh ngạc: "Cậu tự tin như vậy sao? Người đại diện của cậu không dặn dò cậu nên khiêm tốn một chút sao?"
"Thôi đi," Khúc Kinh Sơn trào phúng mà cười lạnh một chút: "Chính anh ta từ điển đều không có từ khiêm tốn này.
Huống chi.."
Danh Từ để sát vào hắn một chút: "Huống chi cái gì?"
"Huống chi," Khúc Kinh Sơn nhìn về phía camera cách chính mình gần nhất: "Chỉ có nói như vậy, camera lão sư mới có thể quay tôi, cắt nối biên tập lão sư mới có thể lưu mạng chó này.
Đúng không, lão sư? Còn phải chúc mừng năm mới ngài, cung hỉ phát tài."
Hắn nắm lên nắm tay, giả vờ thành dáng vẻ mèo chiêu tài, đối với màn ảnh "Ngao ô" một tiếng.
Một đám người đứng sau camera nhịn không được nở nụ cười.
Camera đại ca đối hắn dựng cái ngón tay cái.
Tiểu tử là thật sự biết làm việc, thực phù hợp tiết mục tên -- "Chính là diễn nhiều".
Tiết mục tuy rằng là Tiến Lên Video cùng Mạch Tư điện ảnh liên hợp chế tác, nhưng ngôi cao lời nói quyền lớn hơn nữa, bọn họ từ trước đến nay là tiết mục của ai hiệu quả tốt liền liền đẩy người đó.
Dựa theo Khúc Kinh Sơn biểu hiện, xác thật rất có tính đề tài.
"Chờ một lát." Danh Từ nói: "Tiếng kêu của mèo không phải là ngao ô đi."
Hắn ta cũng học bộ dáng Khúc Kinh Sơn, đối với màn ảnh giả mèo chiêu tài, bên trái wink một chút, bên phải wink một chút, cùng lúc đó trong miệng phát ra một tiếng đà đà "Miêu~"
Nhân viên công tác đứng sau camera nổi lên một thân da gà.
Học cái gì không hảo..
Học người khác bán manh, còn như vậy dầu mỡ..
Khúc Kinh Sơn mặt ngoài trấn định, trong lòng vỡ vụn, Hắn đều không đành lòng nói cho Danh Từ chính mình đương nhiên là cố ý gọi sai a, đại ca!
Không bao lâu, đá quán tuyển thủ thứ ba Ngải Manh Manh tới, cô tuy rằng tên Manh Manh, lại đi ngự tỷ tuyến, tóc cuộn sóng, đôi môi đỏ thẫm, thoạt nhìn rất cường thế.
Cũng là diễn viên phim truyền hình lâu năm, kỹ thuật diễn tại tuyến, thiêucasi kịch bản tốt là có thể bạo.
Người đến đông đủ rồi, người của tổ đạo diễn cho bọn họ chọn đội mà họ muốn gia nhập.
Tuy rằng là rút thăm quyết định, nhưng vì tiết mục hiệu quả, vẫn là hỏi trước bọn họ từng người ý đồ.
Mặt khác hai người mục đích thực minh xác, còn nói một đống lớn lý do, khen các tuyển thủ khác, cũng biểu đạt chính mình tin tưởng, làm tích thủy bất lậu.
Đến lượt Khúc Kinh Sơn, hắn lên tiếng ngắn gọn: "Đều được, đều giống nhau."
Đoạn này nếu là chiếu ra đi, khó tránh khỏi sẽ làm người cảm thấy hắn cuồng vọng.
Nhưng nguyên nhân thật sự là hắn căn bản không xem kỳ một, không biết là tình huống gì.
Nhưng..
Nếu đem cái này nói ra, tựa hồ có vẻ càng không coi ai ra gì.
Vì không cho Kỳ tổng giám thêm phiền toái, hắn vẫn là quyết định hơi chút điệu thấp một chút như vậy.
Mặt sau rút thăm, hắn bốc đến phòng số .
Rồi sau đó ba vị đá quán tuyển thủ ngay tại chỗ giải tán, từng người đi tìm chính mình tổ đội.
Khúc Kinh Sơn tìm được phòng số , gõ cửa đi vào, liếc mắt một cái nhìn thấy không có Địch Kiều, hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Còn tốt còn tốt, Kỳ tổng giám có thể yên tâm rồi.
Phòng này có ba nam diễn viên, thêm hắn nữa tổng cộng bốn người.
Cao nhất chính là Sa Côn, mang mắt kính chính là Doãn Đạt, để tóc ngắn chính là Từ Thành.
Mấy người này Khúc Kinh Sơn đều không thân, có ấn tượng chính là Doãn Đạt.
Doãn Đạt trước đó không lâu bởi vì một bộ phim tiên hiệp phát hỏa một phen, gần nhất nổi bật chính thịnh.
Hơn nữa bộ phim này của hắn ta là phim của đạo diễn Ổ Ba, được người chú ý.
Mọi người đối Khúc Kinh Sơn không mặn không nhạt, đơn giản chào hỏi xong, nhân viên công tác tới phát kịch bản.
Kịch bản của bọn họ là 《 Ai Là Tội Phạm 》, một bộ phạm tội phiến, bọn họ muốn diễn đoạn ngắn là con trai đâm người, người cha bao che cho con.
Trong kịch bản có bốn nhân vật, cảnh sát Ba Khánh, người cha Tôn Đại Phúc, con trai lớn Tôn Minh, con trai nhỏ Tôn Lỗi -- vừa vặn bốn cái nhân vật nam.
Muốn biểu diễn đoạn ngắn tổng cộng có bốn nhân vật, tổ tiết mục vì tạo không khí, đem nhân vật đánh dấu theo số thứ tự .
Diễn viên biết chính mình chọn chính là nhân vật gì, người xem trên mạng còn lại là muốn nhìn đến biểu diễn đoạn ngắn mới có thể biết được bọn họ phân biệt diễn chính là ai.
Sa Côn là người có tổng điểm cao nhất kỳ một, có quyền ưu tiên được lựa chọn nhân vật.
Hắn ta nhìn lướt qua: "Tôi chọn nhân vật số một."
Thời điểm những người khác đang xem kịch bản, nhân viên công tác nói: "Trước mấy kỳ đá quán tuyển thủ đều là diễn viên được chọn cuối cùng, không quá lợi cho bọn họ phát huy, cho nên bắt đầu từ kỳ này, đá quán tuyển thủ sẽ là người thứ hai được chọn nhân vật."
Lời này vừa ra, Doãn Đạt lập tức kích động lên: "Này không công bằng! Này sao được?" Hắn ta nhìn Khúc Kinh Sơn liếc mắt một cái: "Như thế nào anh ta đến quy tắc liền thay đổi? Đây là Thái Tử sao? Tôi hôm nay thật đúng là mở mang tầm mắt."
"Doãn ca." Từ Thành cho hắn ta một ánh mắt, ý bảo làm hắn ta câm miệng.
"Như thế nào còn nói đến không được?" Doãn Đạt trên mặt toàn là chán ghét, hắn ta tự nhiên biết này đoạn chiếu ra đi sẽ dẫn phát tranh luận, nhưng tổng nghệ còn không phải là phải có tranh luận mới có nhiệt độ sao? Hắn ta phỏng đoán tổ đạo diễn thậm chí sẽ thực vừa lòng biểu hiện của hắn ta.
Dù sao chỉ cần hắn ta đến lúc đó phát huy tốt, nghiền áp đối phương, người qua đường khẳng định sẽ vì hắn ta nói chuyện, rốt cuộc thì người chán ghét Khúc Kinh Sơn rất nhiều đi.
Hắn ta cười lạnh một tiếng: "Này không phải khôi hài sao? Còn so cái gì?"
Một bên Sa Côn cười lắc lắc đầu, nội tâm cảm khái người này thật là thiếu kiên nhẫn, người có thực lực căn bản không sợ quy tắc biến hóa.
Hắn ta cũng biết đây là cơ hội biểu, tổng không thể từ Doãn Đạt xướng mặt đen, vì thế khép lại kịch bản, hơi hơi mỉm cười: "Tôi đồng ý quy tắc mới, Khó khăn tăng lên mới càng kch thích a.
Một lần nữa chọn đi, tiểu Khúc là người thứ nhất."
"Tôi suy nghĩ, chúng ta đây là kich bản hiện đại, cũng không có Thái Tử loại này giả thiết đi." Khúc Kinh Sơn ánh mắt từ kịch bản nâng lên, hắn sắc mặt thong dong: "Tôi cái gì đều có thể diễn, vẫn là các ca ca chọn trước đi."
Từ Thành chạy nhanh hòa giải: "Không hổ là người được đề cử giải Kim Báo, có khí phách, Tôi thích."
Doãn Đạt sắc mặt thoáng hòa hoãn xuống dưới: "Vậy nói chuyện bằng thực lực đi."
Hai người bọn họ phân biệt chọn nhân vật số cùng số , Khúc Kinh Sơn tự động đạt được nhân vật số .
Sa Côn nhìn Khúc Kinh Sơn liếc mắt một cái, chần chờ mà nói: "Nếu không..
Hai ta đổi một chút đi?"
Dù sao hắn ta đã vài kỳ ưu tiên tuyển chọn, không để bụng diễn vai phụ một lần, hơn nữa như vậy chiếu cố tuyển thủ mới còn có thể đạt được hảo cảm từ người xem.
Doãn Đạt cùng Từ Thành đồng thời cả kinh.
Nhân vật số là nhân vật chính, nếu có thể được ưu tiên tuyển chọn, hai người bọn họ cũng muốn.
"Cảm ơn anh, bất quá không cần," Khúc Kinh Sơn nói, "Nhân vật này của tôi cũng khá tốt."
Sa Côn hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn, cái gì cũng chưa nói.
Kế tiếp chính là phân đoạn tập luyện khẩn trương, bọn họ chỉ có thời gian ba tiếng.
Trước lúc chính thức tập luyện, Kỳ Đồ cùng Mâu Tư Tư tới xem Khúc Kinh Sơn.
Nhìn đến nhân vật hắn chọn, Mâu Tư Tư quả thực muốn hôn mê, cô hạ giọng: "Trời ạ, này như thế nào diễn a?"
Kỳ Đồ cũng nhíu mày: "Quá mạo hiểm!"
Liền hắn cũng nói như vậy, Khúc Kinh Sơn trong lòng hơi hơi căng thẳng, hắn gãi gãi đầu: "Còn hảo đi.."
Bên cạnh Doãn Đạt cùng Từ Thành đều nghe được bọn họ đối thoại, hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Biểu cảm này của hai người họ hoàn toàn rơi vào trong mắt Kỳ Đồ.
"Đúng là rất mạo hiểm," anh nhìn Khúc Kinh Sơn, cố ý đề cao thanh âm: "Bất quá, cũng phi thường cao minh."
"Tôi nói mà." Khúc Kinh Sơn nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó lôi kéo tay của anh: "Anh đến giúp tôi mượn chút đạo cụ."
Kỳ Đồ cho hắn một cái tươi cười ấm áp: "Cậu cứ việc nói."
"Đúng vậy," Mâu Tư Tư vung chính mình tóc dài, khí thế dũng cảm mà nói: "Liền tính là lâu đầi Italy, tỷ cũng mang tới cho cậu."
Hết chương .