Nằm trên chiếu một hồi, Diệp Lan nhìn nhìn tiểu long hỏi:
"Có đói bụng không?"
Tiểu long gật đầu.
Diệp Lan nghĩ đến hải sản giữ lại cho mình lúc trước, má lúm đồng tiền lộ ra:
"Đi thôi! Hôm nay chúng ta ăn hải sản!"
Những hải sản đắt tiền đó, Diệp Lan chỉ nhìn qua ở chợ hải sản, từ trước đến giờ chưa từng được ăn.
Tuy rằng chưa từng ăn nhưng làm thời vụ ở tiệm cơm một thời gian, Diệp Lan vẫn biết cách xử lý nguyên liệu sao cho sạch sẽ, cũng biết nấu một chút.
Cậu vớt hai con cua lớn, rửa sạch để vào trong nồi hấp, trong lúc chờ chín thì làm nước chấm.
Hai con cua lớn so với sức ăn của tiểu long thì chẳng thấm vào đâu,bDiệp Lan nghĩ nghĩ, chưng thêm hàu sống.
Chưng xong, cậu thấy nhiêu hải sản đó ăn cũng tạm đủ thì đi vo gạo nấu cơm, một nồi cơm to, xào khoai tây, cùng với một đĩa cà chua xào trứng:
"Chiêu tài, đem hết đồ ăn ra ngoài vườn đi."
"Được!"
Mùi thơm hải sản, cơm gạo, rau xào đã sớm câu con sâu đói trong bụng tiểu long lên.
Nghe Diệp Lan bảo dọn cơm, nó vội dùng trảo trảo câu lấy viền chén, bắt đầu mang ra bên ngoài.
Một lát sau, bàn đá dưới đại thụ trong sân được bày đầy đồ ăn, Diệp Lan sợ trảo trảo của tiểu long không lột được cua, lột xong lại đặt vào chén của nó.
Thịt cua tươi mới chấm vào nước chấm có một không hai, chính Diệp Diệp pha, tiểu long muốn cắn đầu lưỡi nuốt xuống luôn.
Diệp Lan ăn rất ít, ăn hết một con cua vàng óng ánh, thơm ngào ngạt và hai con hàu vào bụng, đã là no căng.
"Ợ..."
Cậu mãn nguyện mà ợ một hơi, vỗ vỗ bụng nhỏ tròn vo, yêu thích trong mắt hiện rõ ràng:
"Ăn thật ngon."
Diệp Lan vừa xoa bụng của mình vừa nói với tiểu long:
"Chiêu tài, cảm ơn nhóc.
Nếu không có nhóc, chúng ta không có hải sản ăn đâu, cũng không bán được nhiều tiền như vậy."
Giải quyết xong hải sản còn dư trên bàn, đang hự hự ăn cơm, tiểu long nghe Diệp Lan nói lời cảm ơn, đắc ý lắc lắc cái đuôi:
"Không cần cảm ơn, sau này ta sẽ nỗ lực làm cậu ăn càng ngày càng nhiều loại hải sản."
Mặt trời ban trưa nóng đến làm người chẳng buồn nói, Diệp Lan nhìn tiểu long còn đang ra sức ăn cơm, tò mò hỏi:
"Ba ba nhóc có phải tên là Mộc Hề không?"
Tiểu long gật đầu.
[Quỷ Yêu Nhỏ Xuyên Nhầm Sách] - Đề Cử Đam Mỹ Hay
Văn án:
Cuộc đời ngắn ngủi, một con quỷ yêu nhỏ cuối cùng trong trời đất đã xuyên nhầm sách rồi!
Cậu muốn xuyên vào một quyển sách ngọt văn.
Nhưng mà vừa mới mở mắt ra, cậu đã rơi vào một quyển tra công tiện thụ văn, trở thành em trai ác độc của tiện thụ.
Em trai ác độc thích tra công, cùng tiện thụ tranh giành tra công.
Hơn nữa, vì lấy lòng tra công, không ngại đi tính kế tài sản nhà chú hai của tra công.
Chú hai của tra công là lão đại quyền thế ngập trời, vừa đẹp trai lại vừa có tiền, chỉ có một chút không tốt...
——
Lão đại bị bệnh nan y, không thể sống được bao lâu nữa.
Theo kết cục trong nguyên tác, trước khi chết lão đại quyên góp hết tài sản, còn làm cho cậu phải ngồi tù!
Ở trong tù, cậu chết thảm.
Quỷ yêu nhỏ sau khi đọc xong cốt truyện: "Phi!"
Cậu mới không cần cái kết cục này đâu!
Cậu xuyên vào nhất định phải làm một con quỷ yêu chỉ biết hưởng phúc!
——
Quỷ yêu nhỏ thề không đi theo cốt truyện vừa xuyên qua đã trợn tròn mắt.
Cốt truyện đã đi tới khúc cậu vì tính kế lão đại, cho nên đã leo lên giường của lão đại rồi!
Bây giờ là hơn nửa đêm, ở trong khách sạn.
Cậu to gan mặc áo sơ mi của lão đại, ngồi trên giường của lão đại, cùng lão đại đẹp trai lạnh lùng...
——
Bốn mắt nhìn nhau.
Quỷ yêu nhỏ: "Thật xin lỗi, tôi lập tức cút ngay ạ QAQ!"
Trước khi rời đi, để thể hiện áy náy, quỷ yêu nhỏ để cho lão đại sờ đầu cậu.
Trong tóc của cậu ẩn giấu một cái sừng nhỏ, sờ một chút, có thể kéo dài mạng sống!
Một đêm này, lão đại sờ tóc của quỷ yêu nhỏ, lần đầu tiên được ngủ một giấc ngon lành.
Tỉnh ngủ, lão đại xoa huyệt Thái Dương, nhìn chằm chằm quỷ yêu nhỏ.
——
Trong nhà quỷ yêu nhỏ, cậu nhìn căn nhà đơn sơ rách nát, lại nhìn đến người anh trai nhường hết thịt cho cậu ăn.
Cậu nuốt thịt xuống, ôm chầm lấy anh trai, thề hiện tại nhất định phải hoàn thành hai việc!
/ Làm thuê kiếm tiền, cải thiện cuộc sống.
/ Bảo vệ anh trai, rời xa tra công.
Quỷ yêu nhỏ lên kế hoạch thật tốt.
Tra công bị cậu hung hăng thu thập! Anh trai không cần tra công, càng ngày càng tốt lên.
Nhưng mà, có một người luôn nhìn chằm chằm quỷ yêu nhỏ.
Không phải, là nhìn chằm chằm vào sừng của quỷ yêu nhỏ.
Quỷ yêu nhỏ đang làm phục vụ bàn, không thể nhịn được nữa, hung hăng đi tới: "Anh có thể đừng nhìn tôi nữa được không vậy?"
Đôi mắt lão đại nhìn xuống bàn tay bị thương lúc làm việc của cậu một chút, còn có vết bẩn trên gò má xinh đẹp, đưa ra lời mời: "Tới làm công cho tôi đi."
"Một lần sờ sừng nhỏ của cậu, ."
Quỷ yêu nhỏ: "!!!"
Quỷ yêu nhỏ đưa đầu lại gần: "Đến đây, sờ hói đầu tôi luôn đi!"
——
Đã nói là chỉ sờ sừng nhỏ, nhưng mà lão đại sờ sờ...
Sờ lên cả sổ hộ khẩu của quỷ yêu nhỏ.
Sau khi kết hôn, quỷ yêu nhỏ ôm eo, tức giận: "Mình cảm thấy mình vẫn nên rơi vào trong sách ngọt văn còn tốt hơn!"
Một câu tóm tắt: Quỷ yêu nhỏ làm công.
Lập ý: Tích cực lạc quan đối mặt với cuộc sống.
Diệp Lan cười tủm tỉm vươn ra ngón tay chọc chọc long thân của nó:
"Tôi từng nói với nhóc, có người gửi cho tôi đồ vật, đối với tôi rất tốt, anh Mộc và anh Du, anh Mộc đó là ba ba của nhóc."
Chén cơm đang và ào ào vào miệng chợt ngừng lại, tiểu long khiếp sợ, ngước mắt nhìn Diệp Lan.
Diệp Lan có mấy người anh bên ngoài đối với cậu thật tốt, tiểu long thỉnh thoảng có nghe cậu nói qua nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ là: nó đều quen biết những người đó.
Anh Du là cha nuôi của mình, Tống Du.
Anh Mộc chính là ba ruột.
Diệp Lan thấy nó ngây người, ý xấu nổi lên lại chọc chọc:
"Chiêu tài, theo quan hệ này, nhóc phải gọi tôi là chú." (¬‿¬)
Tiểu long: "......"
Nó nuốt xuống cơm còn trong miệng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng trắng mềm mềm của Diệp Lan, hừ mạnh:
"Không gọi."
Từ chối một cách quyết liệt, bán yêu này là Diệp Diệp của nó, chú cháu gì ở đây?
Diệp Lan vuốt đầu nó, cố ý đùa:
"Cho dù nhóc không gọi, tôi vẫn là chú của nhóc."
Diệp Lan một lời chú, hai lời cũng chú làm tiểu long cảm thấy cực kỳ áp lực.
"Chiêu tài?"
Diệp Lan thấy nó không phản ứng gì, chỉ tiếp tục vùi đầu ăn cơm, đùa thêm vài câu cũng không động đậy, vô cùng tiếc nuối mà dừng lại.
Tiểu long vùi đầu trong chén cơm, ý đồ dùng tiếng nhai cơm che lấp chữ chú kia.
Nó không muốn gọi chú, chỉ muốn gọi Diệp Diệp.
┐( ˘ 、 ˘)┌
Ăn xong bữa cơm, tiểu long nằm ngửa dưới đại thụ xoa bụng, Diệp Lan đi phòng bếp thu dọn chén đũa cùng nồi niêu đi rửa.
Hải sản để trong nhà ăn hai ba ngày, ăn một bữa đã hết một nửa, tiểu long lại muốn đi vớt nhưng Diệp Lan không cho.
Bây giờ trong đất cũng không trồng gì, lại sắp khai giảng nên Diệp Lan tranh thủ thời gian này ôn tập lại những tri thức trong sách giáo khoa lần nữa.
Tiểu long rảnh rỗi không có việc gì ở bên cạnh nhìn, kết quả......
Nó học còn muốn nhanh hơn Diệp Lan.
"Chiêu tài"
Diệp Lan ỉu xìu nằm trên chiếu, để sách toán sang bên cạnh, mất tinh thần:
"Có nhiều điều tôi không học được, nhóc nói xem tôi có phải ngu ngốc lắm không?"
Những cái đề đó tiểu long không cần suy nghĩ kĩ cũng ra đáp án, rất đơn giản, sao Diệp Lan không làm được chứ?
"Diệp Diệp"
Thấy Diệp Lan chịu đả kích tổn thương như vậy, tiểu long vươn trảo trảo, vỗ vỗ đầu cậu, ý đồ trấn an:
"Cậu không cần khổ sở, đừng nói ngu ngốc, cho dù cậu bị liệt não, ta cũng sẽ rất thích cậu."
Lời nói ra, Diệp Lan bị chọc tức đến tổn thương không còn gì, xách cái thân nhỏ xíu kia lạnh lùng mà ném ra cửa sổ:
"Nhóc mới bị liệt não đó!"
Mặt Diệp Lan phồng lên, thở phì phò, giận dỗi nói với bên ngoài cửa sổ.
Bất ngờ bị quăng ra ngoài cửa sổ, tiểu long: "......"
Hết sức mờ mịt.
(?_?)
Bởi vì cái câu liệt não lúc trưa, buổi tối Diệp Lan quyết định nấu một nồi rau xanh cho nó ăn.
Tiểu long đau khổ nhai rau xanh, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Diệp Lan:
"Diệp Diệp, cậu còn giận hả?"
Diệp Lan im ru.
Suy nghĩ cả buổi trưa tiểu long mơ hồ đoán ra mình nói sai cái gì.
Nó ôm chén đến gần Diệp Lan:
"Diệp Diệp, cậu không có ngu ngốc."
Tiểu long ngẩng đầu, trong long đồng thanh lãnh là ảnh ngược bóng dáng Diệp Lan, nghiêm túc nói:
"Ở trong lòng ta, cậu là tốt nhất."
Tốt đến mức nó rất muốn dùng cái đuôi vòng quanh Diệp Lan đem cậu giấu đi, không cho bất luận kẻ nào xem.
[Truyện chưa beta, hãy xem ở trang Đề Cử Đam Mỹ Hay để xem bản đầy đủ của truyện và những bộ truyện cute khác.]
Diệp Lan hừ, vẫn không để ý đến nó.
Tiểu long không ngừng an ủi, dụ dỗ Diệp Lan.
Dỗ một hồi, Diệp Lan nhìn chén cơm trong tay nó còn một nửa chưa ăn, có chút mềm lòng:
"Lúc đó tôi có thể nói tôi ngu ngốc, nhưng nhóc thì không thể, có hiểu không?"
Khuôn mặt Diệp Lan tỏ ra nghiêm túc, một câu một câu dạy nó:
"Nếu không, tôi sẽ rất tức giận."
Giống như cô gái nhỏ yêu cái đẹp, có thể ngẫu nhiên than thở mình không đẹp, nhưng lúc này, cô gái nhỏ muốn nghe chính là lời phản bác, mà không phải người nào đó nói câu: đúng rồi, đúng rồi, cô thật sự rất xấu!
Tiểu long dùng sức gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Gió quạt thổi vù vù, Diệp Lan cầm sách giáo khoa tiếp tục khắc khổ học tập.
Mà cách đó không xa
Mộc Hề chờ mãi cũng không chờ được con trai chủ động về nhà, đứng ngồi không yên:
"Ở Long Cung sắp khai giảng."
Ngồi xếp bằng trên giường, Mộc Hề nhíu mày nhìn Long Dực bước ra từ phòng tắm, bất mãn nói:
"Đản Đản sao còn chưa về nhà?"
Long Dực vứt khăn lông dùng lau tóc sang một bên, ngồi lên giường, chuẩn bị bế bảo bối ngoan ngoãn đang nhíu mày của mình lên:
"Mặc kệ nó, nó không muốn trở về, vậy cho nó hoang dã ở bên ngoài đi."
"Không được"
Mộc Hề lấy ra bàn tay to đang tiến vào áo ngủ của Long Dực, nghiêm túc nói:
"Đản Đản không thể vô học được."
Thế giới con người bây giờ đều thực hiện kế hoạch chín năm giáo dục bắt buộc, Đản Đản thân là tiểu thái tử Long tộc cũng phải học khóa học văn hóa.
Long Dực nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, chỉ có thể dỗ:
"Vậy đi, ngày mai chúng ta đến nhà Diệp Diệp đem nó về rồi trực tiếp đưa đến Long Cung, em thấy sao?"
Mộc Hề nghe vậy mới miễn cưỡng vừa lòng.
"Bảo bối ngoan."
Long Dực lại lần nữa bắt tay vói vào trong áo ngủ, đáy mắt phiếm động tình:
"Lần này ta dùng nguyên hình, được không?"
Mộc Hề vội lắc đầu:
"Không cần! Sẽ có thứ kia..."
Lời còn chưa nói xong, Long Dực đã đem người đè xuống, hắn cười nhẹ nói:
"Bảo bối ngoan, trước kia có phải em nói với Tống Du, cùng ta hoan hảo, là song phân thoải mái?"
- ----tôi là dải phân cách dễ thương----
Ái muội thanh âm vang lên trong phòng tối tăm, không bao lâu, tiếng khóc ẩn nhẫn đứt quãng truyền đến.
Độc quyền của Long tộc, cho bạn đời gấp đôi thể nghiệm, làm người điên cuồng lại không bỏ được.
Ngày kế
Trong phòng nhỏ cũ kĩ, Diệp Lan đọc sách cả đêm xem tiểu long như khối băng ôm trong lòng mà ngủ hô hô, trời đã sáng cũng không muốn tỉnh.
Nếu là trước kia, cho dù thức đêm, đến sáng Diệp Lan cũng có thể cố gắng mà thức dậy.
Nhưng bây giờ tiểu long dùng cái đuôi quấn chặt lấy cậu, vừa dính người còn chơi xấu, cậu mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy liền bị tiểu long để ý đến mà dỗ ngủ lại.
Ngủ thẳng đến trưa, Diệp Lan dụi dụi mắt mà ngồi dậy, mặt cậu mềm, nằm nghiêng một hồi, trên má phải bị chiếu ấn lên mấy đường đo đỏ.
"Chiêu tài"
Diệp Lan muốn đẩy rớt cái đuôi đang quấn lấy eo cậu của tiểu long mà không được, thanh âm mới rời giường mềm như bông:
"Nhóc buông cái đuôi ra, tôi muốn đi nấu cơm."
Tiểu long vốn dĩ không tính buông đuôi nhưng nghe được hai chữ nấu cơm, mở bừng mắt:
"Diệp Diệp, hôm nay ăn lạp xưởng xào hả?"
Diệp Lan suy nghĩ một chút, gật gật đầu:
"Ăn."
Lạp xưởng mua trên đường lúc đi bán hàng vỉa hè tối qua, tiểu long đã thèm từ lâu, chẳng qua Diệp Lan chưa làm cho nó.
Diệp Lan nhìn nó buông cái đuôi ra, nhanh chân bò xuống giường.
Thời tiết hôm nay vẫn còn nóng, Diệp Lan dùng nước kéo từ giếng lên để rửa mặt, mát lạnh, nâng cao tinh thần lại sảng khoái.
Rửa mặt xong, Diệp Lan bắt đầu quen thuộc làm cơm trưa.
Từ khi tiểu long vào ở, lu gạo rất nhanh thấy đáy, cũng may trong nhà có đất, Diệp Lan vừa múc gạo vừa lo lắng nghĩ, nếu không cậu đã sớm nuôi không nổi nhóc kia.
Diệp Lan vo gạo xong lại muốn xào rau nên lớn tiếng kêu:
"Nhóc con, mau tới đây nhóm lửa!"
"Tới liền!"
Tiểu long đã tỉnh táo nhanh chóng từ phòng ngủ bay thẳng đến kệ bếp ngồi nhóm lửa.
Mà ngồi trên đại long để tiết kiệm phí giao thông, vừa mới rơi xuống trong vườn, Mộc Hề đứng ngơ ra, hắn nghi ngờ mình nghe lầm?
Hỗn thế ma vương tại gia, ra đường gặp ai chọc nấy, biệt danh: trứng vịt bắc thảo, bây giờ ngoan ngoãn nhóm lửa cho Diệp Diệp?
Cũng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, Long Dực nhướng mày.
Chậc.
Hắn cảm thấy con của hắn chỉ nghe Diệp Diệp nói, còn cha ruột này, nó chẳng để vào đâu.
"Diệp Diệp, chút nữa ta muốn ăn nhiều một chút"
Trong phòng bếp, tiểu long dùng trảo trảo nắm củi gỗ ném vào dưới nồi, nói với Diệp Lan:
"Bữa sáng không có ăn, cho nên giữa trưa muốn ăn nhiều."
Diệp Lan cắt lạp xưởng, nghe vậy, quyết định xào thêm một món nữa, nếu không, sợ là không đủ ăn..