Edit: Vũ Kiều Phụng
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Nhớ đến lão cha là tiểu yêu quái ôn nhu với cha Đại Long, tiểu long chỉ muốn thở dài.
Nó không thèm về nhà đâu.
Cha Đại Long chỉ thương bạn lữ không thương nó, nó muốn ở riêng, tự do phát triển.
Một lát sau.
Tiểu long ngừng chính xác ở trên kệ bếp sau một hồi lắc lư lảo đảo mà bay.
"Nhóc con, đây là thức ăn của nhóc."
Diệp Lan ngồi chồm hổm lặt rau trong phòng bếp, thấy nó tới thì lấy cháo trắng đang giữ ấm trong nồi cùng với dưa muối chính cậu muối đem ra rồi nói.
Tuy chỉ là cháo trắng đơn giản nhưng được hầm trên bếp thật lâu thì cũng thơm nhẹ và mềm nhuyễn, ăn cùng với dưa muối là vừa miệng, tiểu long làm một phát hết hai chén to.
Diệp Lan nhìn cái chén không, nhìn nhìn tiểu-bỏ-túi-long, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Tiểu long không kén ăn thì được nhưng là nó ăn quá nhiều.
Hai chén cháo to vào bụng làm bụng của nó căng phồng.
"Nhóc ăn no chưa?""
Diệp Lan ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi khi vươn tay nắm lấy nhãi con rồi dùng khăn lông lau sạch gạo dính trên long thân.
Tiểu long không biết no là gì nhưng trong nồi đã hết cơm, nghĩ đến cái nghèo của Diệp Diệp cũng không phản bác:
"Ta ăn rất ít nên no rồi."
Cho nên, nó rất dễ nuôi!!!
Diệp Lan tự động bỏ qua ý dưới mặt chữ, thanh âm ôn hòa lắc lư thân long rồi nói:
"Nếu ăn no rồi thì nhóc đi đi."
Tiểu long: "???" Cái gì???
Mới tối qua cậu còn ôm nó ngủ mà mới sáng ra đã đòi đuổi nó đi?
Tiểu long dùng ánh mắt khiếp sợ mà nhìn Diệp-tra nam sống sờ sờ-Lan.
Trong ánh mắt đó khuôn mặt Diệp Lan nhăn nhó:
"Nhóc không nên nhìn tôi như thế, tôi rất nghèo nên không nuôi nổi nhóc đâu."
Long trảo chỉ trỏ vào cái chén to nhấn mạnh:
"Ta thật sự ăn rất ít."
Dùng vẻ mặt kì quái Diệp Lan nói:
"Một bữa cơm của nhóc bằng hai bữa của tôi."
Tiểu long: "......"
Nó nghẹn ngào, bán yêu nho nhỏ của nó thật là đáng thương, mặc dù đáng thương đó nhưng mà nó cũng không muốn đi ┐( ˘ 、 ˘)┌
Tiểu long đã thiệt thòi từ khi còn ở trong trứng, khó khăn phát hiện ăn cơm bán yêu nấu là có thể lớn lên, nó nhất định phải tìm biện pháp ở lại.
"Ta sẽ trả cho cậu phí sinh hoạt, cậu đừng đuổi ta đi mà!!" ಥ_ಥ
Sau khi quyết định như vậy, tiểu long bay đến dùng long trảo cọ cọ trên má Diệp Lan.
Cậu ghét bỏ mà nhìn tiểu long bán manh.
Nếu nó có thể trả phí sinh hoạt, vậy cậu dùng phí đó nấu thêm chút thức ăn cho nó cũng không phải không được.
Bàn tay vô tình kéo tiểu long đang bán manh từ trên mặt xuống, xòe tay còn lại ra trước mặt nó:
"Phí sinh hoạt đâu?"
Tiểu long đang vui vẻ mà cọ cọ, bị Diệp Lan nắm trong tay mà ngây ra:
"Cho ta nợ đi mà!!!"
Cậu nghiêm túc lắc đầu:
"Ở đây không cho nợ."
Cái đầu nhỏ ủ rũ mà cúi:
"Bây giờ ta không có tiền, Diệp Diệp tin ta, sau này ta sẽ có mà!!"
Diệp Lan nhìn tiểu long cúi đầu cụp đuôi, nhớ lại nó tối hôm qua che mưa cho cậu, tâm vững như núi cũng phải mềm lòng mà thở dài:
"Thôi được." Cậu nói:
"Nhóc không cần đưa phí sinh hoạt."
Tiểu long uể oải tiếp lời:
"Cũng không cần ta." (╯︵╰,)
Đôi mắt xinh đẹp cong cong, Diệp Lan bị bộ dáng của nó làm lộ ra lúm đồng tiền:
"Cần mà!!"
Hai tiếng rơi vào tai gõ ngốc tiểu long, đến khi tỉnh táo lại thì hưng phấn nhảy lên "Ngao..." một tiếng.
Lỗ tai muốn ù, Diệp Lan một tay che miệng một tay đè nó xuống:
"Nhóc bình tĩnh lại đi, tôi chưa nói hết mà." Sau đó lại nói thêm:
"Nhóc không trả phí sinh hoạt cũng được, nhưng phải làm việc giúp tôi."
Diệp Lan mỗi ngày đều vội vàng sống chết mà kiếm tiền, tiểu long muốn ở lại cũng không thể lười biếng.
Cái đầu nhỏ ngẩng cao, tiếp thu yêu cầu của cậu còn tự tin:
"Được thôi, chỉ là làm việc thì có gì khó, sau này sinh sống trong nhà ta nhận làm hết."
Diệp Lan thấy nó mạnh miệng cũng không ý kiến.
Dọn sạch sẽ phòng bếp thì mặt trời bên ngoài đã lên cao, mặt đất tỏa ra nhiệt độ nóng hôi hổi.
Diệp Lan dùng lá cải làm cho tiểu long một cái mũ giản dị:
"Nhóc đội lên đi, chút nữa ra ngoài đỡ phải phơi nắng."
Ánh mắt nó thích thú nhìn cái nón nhỏ xanh xanh của mình.
o(≧◡≦)o
Diệp Lan không muốn chờ nó phản ứng, lấy cái mũ đội lên đầu tiểu long rồi đặt nó trên vai, xách lưỡi hái đi ra cửa.
Đang ngày mùa, trong thôn nhiều người còn làm chưa xong việc trong ruộng, bản thân Diệp Lan không có nhiều hoa màu, tranh thủ làm xong còn đi giúp người khác làm việc kiếm ít tiền.
Việc cắt hoa màu này tiểu long không làm được, long trảo nhỏ bé không cầm được lưỡi hái.
"Nhóc ở đây chờ một chút, trưa về tôi sẽ nấu cơm cho nhóc."
Đã nói rõ là để tiểu long ở lại làm việc, nó cũng muốn làm việc nhưng Diệp Lan lại đem nó để ở nơi râm mát.
Long trảo dẫm dẫm lên nền đất, tiểu long nhìn khuôn mặt Diệp Lan bị phơi dưới nắng mà đỏ lên, bàn tay cầm lưỡi hái bị mài phồng rộp mà trong lòng vô cớ sinh ra một cảm xúc kì quái.
Ê ẩm, khó chịu.
Nó bò dậy bay đến bên cạnh Diệp Lan muốn dùng trảo trảo lau mồ hôi cho cậu.
"Đừng quậy."
Diệp Lan ngừng việc đẩy nó ra:
"Tôi phải tranh thủ thời gian làm việc."
Tiểu Long nhìn lưỡi hái trong tay Diệp Lan, long đồng thanh lãnh hơi trầm:
"Diệp Diệp, cậu giúp ta làm một cái lưỡi hái nhỏ đi."
Nó cũng muốn cắt hoa màu.
Diệp Lan nghe nó nói mà cười lên:
"Nhóc cầm lưỡi hái nhỏ cũng không cắt được bao nhiêu." Diệp Lan phân phó:
"Như vậy đi, nếu nhóc cảm thấy không có việc gì làm, thì đi đến chỗ đất trồng rau bắt sâu cho tôi đi, tùy tiện làm một chút là được rồi."
Tiểu long nghiêm túc gật đầu:
"Được, ta đi liền bây giờ."
Ngay từ khi bắt đầu ăn vạ Diệp Lan, nó đúng là tính toán muốn bán yêu này nuôi dưỡng nó không công.
Nhưng mà ——
Thấy bán yêu nghèo đến nỗi phải đi cắt hoa màu mới có tiền, tiểu long đột nhiên sinh ra một loại ý thức trách nhiệm mới.
Thân là thái tử duy nhất của Long tộc vĩ đại, nó cảm thấy nó cần phải bảo vệ nhỏ yếu.
Đương nhiên, cái nhỏ yếu này, là chỉ bán yêu nhỏ yếu thơm tho mềm mại biết nấu cơm ngon.
Mặc dù tối hôm qua mưa dầm dề tưới ướt sũng đất trồng rau nhưng nắng ngày hè cũng gay gắt không kém, đất lúc này đã bị phơi khô.
Tiểu long loay hoay ở đó, phát hiện đúng là ở đây cũng có thật nhiều sâu.
Nó vô nhà lấy cái thau nhỏ bắt đầu nỗ lực bắt sâu.
Diệp Lan làm việc ở ruộng tới trưa, thấy nó đang nghiêm túc bắt sâu khi đến đất trồng rau tìm nó.
Hơn nữa, còn biết dùng thau đựng sâu.
Được tại _.