Người chết là đàn ông.
Tuổi còn trẻ, có văn hóa, khi cười đều vô hại với cả người lẫn vật.
Đương nhiên những điều này là do Phương Thanh dựa vào chứng minh thư của người chết để phán đoán. Trên thực tế, con người xui xẻo này hiện tại bị chém nát bấy nằm trên mặt đất dưới chân Phương Thanh.
“Phó Vĩ, tuổi, người GS. Là du khách tới từ BJ, mấy ngày nay đều ở tại khách sạn của nhà họ Diêu.” Nhân viên điều tra dùng giọng nói lạnh lùng nghiêm túc thông báo.
Mặt Phương Thanh âm trầm, khều tấm vải trùm thi thể nhìn thoáng qua, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh ta muốn thuyên chuyển công tác mà lại xảy ra vụ án lớn như vậy. Ông trời đang chỉnh anh ta sao? Nhưng oán thầm thì oán thầm, Phương Thanh nhìn chằm chằm cặp mắt của thi thể kia còn hiểm độc hơn cả chim ưng.
“Pháp y nói thế nào?” Anh ta hỏi.
“Suy đoán sơ bộ thời gian tử vong là rạng sáng từ đến giờ hôm nay, bị đâm nhiều nhất ở ngực bụng, chảy máu nhiều dẫn đến tử vong. Hơn nữa ở cổ tay còn có vết bầm tím, có lẽ từng xảy ra vật lộn với người khác. Hung khí là một con dao lưỡi dày, chiều dài khoảng - cm, chiều rộng - cm, thân dao có trọng lượng nhất định. Chất liệu cụ thể cần phải giám định thêm bước nữa…”
“Tổng cộng là bao nhiêu nhát dao?” Phương Thanh lại hỏi.
“… Hơn bốn mươi nhát.”
Xem xong thi thể, Phương Thanh tựa vào bên cạnh xe cảnh sát hút thuốc. Cậu cảnh sát trẻ tuổi nhìn thi thể, không nhịn được ôm bụng ra mương nôn mửa. Phương Thanh mặt không đổi sắc, lại lấy một viên kẹo bạc hà từ trong túi ra bóc vỏ nâng cao tinh thần.
Mặt trời chói chang, bên ngoài dải cảnh giới vây đầy người, đuổi không chịu đi. Tầm mắt Phương Thanh từ từ lướt qua một vòng, nói không chừng lúc này hung thủ đang ở trong đám người.
Nhưng anh cũng chỉ đang suy đoán mà thôi. Biển người mờ mịt căn bản không thể nhìn ra được. Hung thủ cũng không phải
Anh ta lại ngẩng đầu, nhìn hoàn cảnh xung quanh hẻm nhỏ, bắt đầu phác họa tình hình tối hôm qua khi xảy ra vụ án trong đầu.
Sau nửa đêm, mưa to. Khi Phó Vĩ trở về hẳn là trời đang mưa. Đây là một con đường nhỏ hẻo lánh đi thông đến cửa sau khách sạn, một người đàn ông như Phó Vĩ chọn đường gần để đi cũng không có gì kì quái.
Ở thành cổ, có rất nhiều du khách chơi đến sau nửa đêm thậm chí thông đêm. Cho nên, thời gian Phó Vĩ trở về cũng không kì quái.
Tuy rằng mưa đã tẩy sạch phần lớn dấu vết, nhưng máu đã ngấm sâu vào vùng đất gần thi thể. Hơn nữa có chứng cứ và dấu vết chứng tỏ thi thể chưa từng bị dịch chuyển. Bước đầu có thể giả định nơi này là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án.
Hơn một giờ rạng sáng, Phó Vĩ đi đến nơi này, gặp phải hung thủ.
Hung thủ sẽ ẩn núp? Hay là đối mặt với Phó Vĩ? Hai bên hẻm nhỏ là những bức tường thấp, không có chỗ nào để nấp. Cho nên hung thủ cứ thế đứng ở trong mưa đợi Phó Vĩ.
Phó Vĩ quen hung thủ sao? Nếu quen, có lẽ sẽ dừng bước. Nếu không quen, có lẽ chỉ đi lướt qua.
Sau đó hung thủ ra tay.
Một nhát, hai nhát, ba nhát… Hai mươi! Bốn mươi! Cho nên chém người thanh niên nát bấy, gần như thành một vũng bùn.
Dáng người Phó Vĩ không cao, hơi gầy, hung thủ hiển nhiên không chiếm được ưu thế và thuận lợi tuyệt đối, nếu không ở cổ tay Phó Vĩ cũng sẽ không có dấu vết vật lộn. Cho nên hung thủ không phải là loại đàn ông cường tráng vạm vỡ.
Sau đó thì sao?
Sau dó hung thủ bỏ chạy, còn Phó Vĩ nằm lại nơi này, máu đầy người đầy đất, chờ người phát hiện.
Máu.
Đúng vậy, máu.
Động mạch chủ của Phó Vĩ chảy máu, tuy nước mưa đã rửa sạch không ít, nhưng trong đất, trên tường vẫn là vết máu vô cùng đáng sợ. Còn hung thủ đã vật lộn với anh ta, trên người chắc chắn sẽ đầy máu tươi.
Một, hai giờ đêm, tuy đêm khuya, nhưng cũng không tính là qúa khuya ở thành cổ. Cách mấy ngõ nhỏ chính là ngã tư đường phồn hoa và vô số khách sạn. Một người cả người đầy máu, tay cầm dao có thể chạy được đi đâu?
Phương Thanh đột nhiên ngẩng đầu, nói với hai người cảnh sát: “Lập tức điều động theo dõi trong phạm vi năm con phố quanh đây. Tôi không tin kẻ khốn nạn kia có thể chạy được ra ngoài!”
Ở một thành cổ du lịch xảy ra vụ án như vậy quả thực là kinh thiên động địa. Cấp trên mở biết bao hội nghị quan trọng, sau đó ra lệnh cho Phương Thanh trong một tuần phải phá được án và bắt thủ phạm.
Phương Thanh không nói được lời nào, bận rộn quay như chong chóng. Thân là người chỉ huy của đội cảnh sát hình sự, phương hướng điều tra phá án là quan trọng nhất. Hiện tại Phương Thanh tập trung lực lượng, đi tìm kiếm theo dõi “người máu” trong đám người, cũng đồng thời triển khai điều tra về cuộc sống của Phó Vĩ.
Một ngày sau, đồng nghiệp được phái đến GSBJ, hợp tác với cảnh sát địa phương, lần lượt truyền tin tức về.
Quê của Phó Vĩ nằm ở một huyện hẻo lánh tại GS, trong nhà có một người mẹ đã bị liệt nhiều năm, một mình cha anh ta đi làm nuôi sống cả nhà, kinh tế hơi khó khăn nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc. Nghe nói sau khi truyền tin người chết đến, cả nhà đều ngập trong nỗi bi thương, nhưng bởi vì giao thông không thuận lợi nên cha anh ta cần mấy ngày dàn xếp xong mọi việc mới có thể chạy tới.
Hai năm trước Phó Vĩ tốt nghiệp Đại học dân sinh BJ, một trường đại học trọng điểm, sau đó làm việc trong một công ty mạng, cũng coi như là một thanh niên tài tuấn. Theo điều tra, thường ngày anh ta không có thù oán với ai, không có bạn gái, cũng không có xích mích tình cảm. Tra xét một vòng các mối quan hệ xung quanh không phát hiện ra ai có động cơ giết người.
Về phần tính tính của anh ta, cảnh sát cũng cung cấp thêm một chút. Theo lời của người bạn cùng phòng: “Bình thường Đại Vĩ rất tốt, là người ôn hòa, không có tranh chấp với ai. Khuyết điểm à… hơi háo sắc, thời đại học thường trêu đùa mấy cô gái, nhưng cũng chỉ là một hai lần thôi, trong đại học có rất nhiều nam sinh từng trải qua chuyện này. Đúng rồi, cậu ta còn từng yêu đương qua mạng nữa, sau đó nghe nói cô gái kia không liên lạc nữa mới cắt đứt.”
Một đồng nghiệp thuê chung phòng với anh ta ở BJ cũng nói như vậy: “Phó Vĩ không có kẻ thù, hiện tại thu nhập cũng khá, không có áp lực kinh tế và tranh chấp. Lần nghỉ đông này đi đến thành cổ là quyết định mới gần đây, chỉ có mấy bạn bè chúng tôi biết thôi. Cậu ta còn nói sẽ cố gắng gặp một đoạn diễm ngộ, ai ngờ…”
Hành tung mấy ngày nay ở thành cổ của Phó Vĩ cũng được cấp dưới của Phương Thanh điều tra rõ ràng. Không ở khách sạn thì đi quán bar, dạo thành cổ. Cô gái anh ta từng tiếp xúc ở quán bar, ông chủ ở nhà hàng từng ăn cơm cũng đều hỏi qua. Điều khiến người ta bất ngờ chính là Phó Vĩ chưa từng xảy ra xung đột với ai.
Ngay cả cô gái qua lại với anh ta mấy ngày nay cũng bị mời đến đồn công an. Cô gái thành thật trả lời: “Anh chàng đó à… Tôi có ấn tượng, anh ta đưa tiền, tôi làm hướng dẫn viên cho anh ta, dẫn anh ta đi chơi mấy ngày ở thành cổ.”
Người cảnh sát cười, không vạch trần lời nói của cô ta.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là có chút mặt mũi, hay động tay động chân, còn hơi keo kiệt nữa, khi tính tiền còn bắt tôi giảm tệ. Loại khách này chúng tôi đã gặp nhiều, ai giết anh ta vậy, thật đáng sợ…”
Khách sạn nhà họ Diêu, nói Phó Vĩ ở cũng bị xếp vào phạm vi điều tra. Hiện tại không phải là mùa du lịch, cũng không quá ế ẩm, khách trong khách sạn không nhiều không ít. Có hơn mười người khách ở cùng tầng với Phó Vĩ, đều điều tra qua, không có quan hệ gì với anh ta.
Thậm chí ngay cả nhân viên lễ tân cũng bị hỏi qua. Cô ta là người địa phương, khoảng hai mươi tuổi, bộ dáng rất khá, nói với cảnh sát: “Người kia khá thú vị, luôn chơi đến nửa đêm mới về… Chủ động đến gần? Đúng vậy, anh ta đưa cho tôi số QQ, rất chủ động, lúc ấy bác làm vệ sinh và những người phục vụ khác còn cười tôi đấy, nhưng tôi cũng không tính toán với anh ta.”
Đêm đã khuya, Phương Thanh và đồng nghiệp tiễn bước đối tượng điều tra cuối cùng. Anh ta mệt mỏi xoa mi tâm, hai người châm điếu thuốc.
Tổ theo dõi ở cách vách còn đang không ngừng xem băng ghi hình. Có lẽ tròng mắt cũng sắp rớt xuống cả rồi, nhưng vẫn không phát hiện được tung tích của người nọ.
“Bíp” di động của Phương Thanh vang lên, anh ta cầm lấy, là tin tức giải trí: “Bộ phim điện ảnh sử thi lớn của nữ diễn viên Kim Hiểu Triết hôm nay khai máy”. Phương Thanh “cạch” một tiếng đặt di động xuống bàn.”
“Sếp Phương, vụ án này hơi bị căng.” Người đồng nghiệp bỏ điếu thuốc ra nói.
Phương Thanh cầm cốc trà lên uống cạn
Còn cần nói sao.
Ngày thường các vụ án giết người nhóm cảnh sát gặp phải phần lớn là giết hàng xóm, yêu hận đan xen kẻ thứ ba, cùng lắm thì tranh chấp kinh tế giết người. Nhưng vụ án lần này nhìn thì đơn giản chỉ cần tiếng là xong, vậy mà chả có một tí đầu mối nào.
Không có động cơ, không có kẻ tình nghi. Máy ghi hình không quay được người nọ. Trời làm còn mưa to giúp người nọ che giấu.
“Này, không phải chúng ta gặp ‘cái kia’ đấy chứ?” Người đồng nghiệp thấp giọng nói.
Phương Thanh im lặng không đáp.
Người đồng nghiệp khẽ thở ra một hơi: “Nếu thực sự gặp ‘cái kia’ chính là xui xẻo tám kiếp.”