Cùng lúc đó, cảnh sát bất ngờ tiến vào gần đó, giữa tiểu khu Giai Mỹ Danh Uyển, nhà Trần Cẩn.
Nhưng lúc này Trần Cẩn không có ở nhà.
Bạc Cận Ngôn đứng giữa phòng khách, nghe An Nham miêu tả tình hình căn hộ. An Nham miêu tả rất ẩu, khác hoàn toàn với sự giải thích và quan sát cẩn thận của Giản Dao, giọng nói cũng không dễ nghe, nhưng đối với Bạc Cận Ngôn mà nói có còn hơn không.
Đây là một căn hộ được trang trí cầu kì. Phong cách Bắc Âu đơn giản, đồ dùng trong nhà toàn thứ tốt, sạch sẽ, trong thư phòng toàn là sách chuyên ngành liên quan đến tài chính kinh tế. Trong tủ là quần áo Trung Tây kết hợp, giày da, ngay cả đồ lót đều được giặt sạch gấp gọn gàng.
Trên đầu giường phòng ngủ có một bức tranh trừu tượng hình con bướm. Nét vẽ lộn xộn diễm lệ, có lẽ là của họa sĩ vô danh.
Có một ngăn tủ khóa lại, cánh sát lục soát ra được dây thừng, thuốc màu, quần áo màu đen, trên quần áo có vết máu. Còn có một chiếc di động, bên trong lưu lại ảnh chụp hiện trường tử vong của Nhiếp Thập Quân và người đàn ông lang thang. Nhiếp Thập Quân chỉ có mười bức ảnh, còn người đàn ông lang thang có lẽ bởi vì đầy đủ thời gian có hơn trăm tấm, góc độ khác nhau.
Đối với phát hiện này, Bạc Cận Ngôn chậm rãi nói với An Nham: “Cậu có phát hiện không, tôi giống như đứng trước mặt hắn, vẽ ra bức tranh về hắn, giống như tận mắt nhìn thấy.”
An Nham: “… Đúng thật.”
Bạc Cận Ngôn thản nhiên cười.
An Nham cũng vậy. Người này từ xưa đén này đã rất đáng ghét, từ sau khi Giản Dao đến càng bộc lộ rõ ràng hơn. Nếu là một năm trước thỉnh thoảng còn kiềm chế mình giả vờ thâm trầm nội liễm. An Nham cảm thấy như vậy rất tốt.
Nhóm cảnh sát nhìn thấy tất cả mọi thứ, tâm trạng phấn chấn hẳn lên. Thiệu Dũng sau khi nhận được tin tức, xin chỉ thị cấp trên, lập tức truy nã Trần Cẩn toàn thành phố.
Bởi vì sự việc đột nhiên xảy ra, Thạch Bằng cũng vẫn đi theo cảnh sát chạy tới chạy lui. Có lẽ đã nghe được một ít vụn vặt, lại thấy một ít manh mối, cả người trở nên khiếp sợ mà im lặng. Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới bạn mình lại trở thành kẻ tình nghi trong vụ án giết người hàng loạt, lúc này cảm xúc của anh ta thất thường, suy nghĩ rất nhiều chuyện, vì thế càng im lặng.
Bởi vì còn chưa tìm được Trần Cẩn, theo phản xạ Phương Thanh luôn cảm thấy mình đã bỏ quên chuyện quan trọng gì đó, mơ hồ có chút bất an, nhưng bởi vì hiện trường bận rộn, cho nên anh ta không nghĩ ra đó là chuyện gì.
Lúc này Bạc Cận Ngôn đi về phía Thạch Bằng đang bị giam giữ, lập tức hỏi: “Anh cho rằng hiện tại nơi Trần Cẩn có thể ở nhất là đâu?”
Trong lòng Thạch Bằng rối như tơ vò, cuối cùng nói: “Duyệt Hề ở bên cạnh anh ta, liệu có gặp nguy hiểm không?”
Bạc Cận Ngôn chỉ đáp: “Có thể.”
Thạch Bằng cắn răng, nói: “Anh ta thuê cho Duyệt Hề một căn phòng ở Uyên Bác Lộ Tân Thôn, ngay bên cạnh đây. Tôi không xác định được hiện tại anh ta có ở đó không.”
Nhóm cảnh sát lập tức lên đường, Phương Thanh vỗ đầu: “Hỏng rồi! Trước đó Giản Dao từng nhắc tới việc đến chỗ ở tạm thời của Phùng Duyệt Hề!”
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn vốn lãnh đạm, nghe vậy vội vàng quay đầu về phía Phương Thanh: “Anh nói cái gì?”
Phương Thanh còn chưa đáp, anh đã biến sắc, nghiêng ngả lảo đảo xoay người đuổi theo nhóm cảnh sát.
Giản Dao đeo găng tay, bước lên trước hai bước. Ánh mặt trời từ cửa sổ tiến vào, bóng người loang lổ. Cô bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, vừa quay đầu lại, phát hiện cửa phòng đã trống không. Không biết Trần Cẩn đã đi đâu.
Cô xoay người đi ra ngoài, nghe được tiếng mở cửa “cạch” một cái, có người vội vàng chạy. Chờ khi cô chạy đến phòng khách, lập tức phát hiện túi trên sô pha của Phùng Duyệt Hề đã biến mất, ở cửa thiếu đi đôi giày thể thao. Cô nhất định phải đuổi theo, đã có người từ phòng bếp đi ra, cơ thể che khuất hơn nửa ánh mặt trời, vì thế mặt gã có vẻ hơi tối tăm. Gã im lặng đứng ở đó, đã cơi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi. Cổ tay áo xắn tới khuỷu tay, giữa đôi tay thon dài cầm một sợi dây thừng.
Sợi dây thừng vô cùng quen thuộc.
Giản Dao đứng tại chỗ, không nhúc nhích, nhìn gã bước tới gần. Trên khuôn mặt thanh tú của gã dường như có ý cười lại có chút bi ai.
“Là vì tình yêu sao?” Giản Dao hỏi.
Gã im lặng một lát, đáp: “Đúng vậy.”
Gã cách cô chỉ còn mấy bước, nhưng Giản Dao làm như không thấy, chỉ nhìn vào mắt gã, từ từ lên tiếng: “Vậy tại sao lại là con bướm?”
Lúc này, gã là sát thủ độc ác, ôn hòa mà cũng tàn bạo nhất, tất nhiên là sẽ đáp lại câu hỏi của cô.
“Luôn cảm thấy mình đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó, luôn nằm mơ, có lẽ là kiếp trước chăng. Tôi đã thấy con bướm giết người.”
Xem ra tám phần là bệnh hoang tưởng.
Giản Dao tiếp tục bình tĩnh hỏi: “Tối hôm qua anh đột nhiên lại gây án giết chết người đàn ông lang thang, là bởi vì việc Phùng Duyệt Hề lại bị cảnh sát gọi đi hỏi… về những thứ đồ đắt tiền?” Cô thu hết mọi sự vụn vặt vào trong mắt.
Trần Cẩn bỗng nhiên mỉm cười, đáp: “Phải.”
Gã đã đi đến trước mặt cô, so với chiều cao cm của gã, Giản Dao quả thực rất thấp. Gã cúi xuống nhìn cô, dưới ánh hoàng hôn ánh mắt u ám khó phân biệt.
“Muốn đóng giả thành sát thủ liên hoàn để đánh lạc hướng cảnh sát?” Cô hỏi.
Gã đáp: “Phải, tôi đóng giả rất giỏi đúng không?”
Ánh mắt Giản Dao bình tĩnh nhìn gã, thở dài nói: “Nhưng anh đã trở thành sát thủ liên hoàn rồi.”
Trần Cẩn sững sờ.
Tựa như ánh mặt trời chói chang bỗng nhiên chiếu sáng màn đêm đen của gã, tựa như dòng sông đóng băng đã lâu đột nhiên nứt ra. Ánh mắt gã né tránh, vẻ mặt dữ tợn, tựa như biến thành người khác.
Biến thành còn người không chân thật kia.
Trên cầu thang là tiếng bước chân dồn dập của cảnh sát. Trong thang máy, một tổ cảnh sát cùng Bạc Cận Ngôn đang đi lên trên.
Sắc mặt Phương Thanh tái mét, tuy nói hiện tại kĩ năng của Giản Dao rất khá, nhưng cô chưa bao giờ đối mặt với sát thủ liên hoàn hung tàn. An Nham cũng vô cùng lo lắng, mười ngón tay không ngừng đan vào nhau, miệng lẩm bẩm: “Chị dâu chị dâu…”
Bạc Cận Ngôn lại im lặng đứng một góc trong thang máy, hai tay nắm gậy. Cửa thang máy “tinh” một tiếng mở ra, nhóm cảnh sát đang muốn đi ra thì chuyên gia tâm lí tội phạm thể lực yếu nhất đã chặn cửa, là người đầu tiên xông ra ngoài, phản ứng nhanh hơn so với bất kì ai khác.
Phương Thanh và nhóm cảnh sát đều kinh ngạc với tốc độ của anh, nhưng không thể để cho một người mù xông vào đầu tiên, trao đổi ánh mặt, mọi người lại lướt qua anh, bọc đánh hai phía, nháy mắt đã tới cửa.
Ngoài dự kiến của mọi người, cửa phòng chỉ khép hờ.
Phương Thanh chỉ huy chiến đấu, cẩn thận nghe ngóng, dùng tay ra hiệu. Hai cảnh sát cầm súng đá cửa xông vào, lớn tiếng quát: “Không được động đậy!”
Mấy người đi theo bên Bạc Cận Ngôn cũng vọt vào, nhưng không nhìn thấy tình hình đánh nhau dự đoán trước hay là tiếng nói chuyện ồn ào. Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn bình tĩnh, dường như dùng hết sức lực toàn thân chống gậy, nhờ An Nham lôi kéo, cũng chạy vào.
An Nham: “Aiz…”
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, dưới kính râm khóe môi khẽ nhếch lên, đứng mấy giây mới gọi: “Giản Dao, Giản Dao?”
Lúc này là thời điểm mặt trời lặn, kẻ tình nghi Trần Cẩn đã bị đánh ngất xỉu, cả người nằm trên mặt đất, khóe miệng còn có mấy tia máu, nhưng hơi thở bình thường. Người ra tay với gã rõ ràng khá mạnh, nửa bên mặt bị đánh thậm tệ. Hai tay bị còng lại trên song cửa sổ, có mọc cánh cũng không bay được.
Giản Dao đứng dưới ánh chiều tà, hai tay ôm ngực, tựa vào tường, trong tay còn đang cầm chén nước uống. Một sợi dây thừng đã rớt chút lông được cô đặt ngay ngắn trên bàn. Vẻ mặt cô vốn thản nhiên, chỉ cười nhìn mọi người đi vào, khẽ gật đầu. Còn đám Phương Thanh nhìn thấy tình cảnh này đều mỉm cười. Phương Thanh còn đi qua vỗ vai cô.
Sau đó cô xoay đầu, nhìn thấy Bạc Cận Ngôn đi vào.
Chỉ có mình anh chống gậy đứng trong đám người, sắc mặt trắng bệch.
Giản Dao lập tức bỏ chén trà xuống, đi qua.
Lỗ tai anh vô cùng thính, lập tức nghe thấy tiếng bước chân, chuyển hướng về phía cô, chậm rãi vươn tay ra. Giản Dao cầm tay anh, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: “Đừng lo, Cận Ngôn. Loại sát thủ liên hoàn này về sau giao cho em là được.”