Nhân Bản!

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên sân thượng của tòa nhà tại trường THPT Quốc tế The Sea

Trên sân thượng của tòa nhà tại trường THPT Quốc tế The Sea.

Năm đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi Thiên Thần thân thiết với Khánh Hàn nhất đều bị Tiểu Quỷ bắt lên đây, trói chúng lại vào nhau. Còn Ti Na thì bị July Trần bắt trong lúc lên đường tới Ruby Center để tham dự lễ thành hôn của Khánh Hàn.

Cô bị trói chặt cả tay và chân nên không thể làm gì được cả. Ánh mắt trừng lên nhìn Tiểu Quỷ gằn giọng nói:

Anh định làm gì vậy hả? Mau thả tôi ra ngay. Chẳng phải tôi cũng đã làm gì theo những lời anh nói sao?

Làm gì là làm gì? Tôi thấy cô có làm gì theo lời tôi đâu. Chẳng qua chỉ được một lần lúc trong bệnh viện chứ mấy. Giờ thì Mộc Trà đang ở cùng với Uy Vũ nên cô đã hết giá trị lợi dụng. Cô đang làm gián điệp cho cả hai bên Găng Tơ và OCE, khiến cho hai bên đấu đá nhau, nên tôi sẵn tiện xử cô luôn vậy.

Tiểu Quỷ vừa nói vừa cầm cây búa trong tay quơ quơ trước mặt Ti Na, nở một nụ cười quái dị. Đưa tay vuốt lấy mặt Ti Na tiếp lời: Nhưng trước khi tôi xử cô, thì phải chờ Khánh Hàn tới đã.

Huhu... thả bọn em ra đi... Huhu... Anh Khánh Hàn ơi, cứu bọn em... anh Khánh Hàn...

Bọn trẻ đều òa khóc lên, nước mắt nước mũi tèm nhem trên những khuôn mặt ngây thơ tội nghiệp khi bị Tiểu Quỷ bắt đi, để làm con tin đe dọa Khánh Hàn.

Im đi, khóc gì mà khóc... Tao cấm tụi mày nhắc đến tên của Khánh Hàn ở đây... nếu đứa nào dám mở miệng thì coi chừng với tao đấy.

Tiểu Quỷ hét toáng lên với vẻ mặt dữ tợn khiến bọn trả câm họng khóc thút thít không dám khóc lớn, đưa nào đưa náy mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy và sợ hãi.

Anh thật đáng sợ quá đi... Anh còn đáng sợ hơn cả anh Khánh Hàn nữa... anh là người xấu, còn Khánh Hàn là người tốt...

Một cô bé mạnh dạn lên tiếng đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiểu Quỷ với e dè.

Chính câu nói đó đã châm ngọn lửa giận của Tiểu Quỷ bùng cháy tới cực đỉnh. Anh ta nắm lấy tóc lôi cô bé ra, mắt trợn trồng nhìn thẳng vào mắt long lanh sợ sệt đó gằn giọng đáp:

Mày vừa nói cái gì... Mày nói lại tao nghe thử xem... Nhanh...

Anh là người xấu... huhu... còn anh Khánh Hàn là người tốt...

Bốp

Cô bé ngã lăn xuống nền chết tức tưởi khi Tiểu Quỷ tán cây búa ngay vào đầu sau khi nghe những gì cô bé nói vừa rồi. Hành động dã man của Tiểu Quỷ khiến cho bọn trẻ khóc ré lên. Ti Na bàng hoàng như chết sững khi thấy cảnh tượng ngay trước mắt.

Máu từ đầu cô bé chảy ra thành vũng màu đỏ tươi, khiến Ti Na nhìn vào mà cảm thấy choáng váng. Bao nhiêu hình ảnh quá khứ kinh hoàng lúc nhỏ của cô chợt ùa về. Vẻ mặt cô như tái nhợt hẳn đi.

Trong đầu cô liên tục hiện cảnh bị một người đàn ông lôi đi, đẩy ngã xuống vũng máu. Từ đó cô bị chịu chứng ám ảnh máu, mỗi lần nhìn thấy máu cô cảm thấy chóng mặt, người ớn lạnh lên từng cơn.

Khánh Hàn tới rồi kìa. July lên tiếng đáp, hạ ống nhòm xuống sau khi quan sát.

Canh chừng bọn chúng đi!

Tiểu Quỷ căn dặn rồi quay người đi xuống dưới đó.

...

Khánh Hàn nhanh chóng đi vào trong trường với vẻ mặt lãnh khốc, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể để không bộc lộ rõ nỗi sợ sẽ xảy ra với bọn trẻ trong anh. Một lần nữa Tiểu Quỷ đẩy anh vào sự hoang mang giống như vài ngày trước, cái chết của quản lý và bé Sơ Ri luôn in hằn trong tâm trí, khiến anh cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Vừa đi vào cũng vừa lúc Tiểu Quỷ từ trên bậc thang của dãy tòa nhà chính diện bước xuống đi tới chỗ anh với vẻ mặt vênh váo, vẫn là cái nụ cười khiến người khác nhìn vào cảm thấy không thể nào ưa nổi.

Mày tới lúc nào cũng đúng giờ đấy. Coi bộ hình như mày không muốn làm chú rể thì phải? Bỏ cả lễ thành hôn mà phóng xe tới đây, chắc cô dâu sốc và buồn lắm nhỉ?

Tiểu Quỷ nói giọng đừa cợt, ánh mắt nhìn Khánh hàn từ đầu đến chân với vẻ khinh bỉ.

Bọn trẻ và Ti Na ở đâu?

Khánh Hàn gằn giọng nói với ánh mắt sắc lẻm nhìn hắn.

Cái gì cũng phải từ từ chứ? Tao sẽ cho mày gặp bọn trẻ với em gái nuôi của mày, với điều kiện mày phải làm theo lời tao yêu cầu.

Yêu cầu gì?

Chưa nói mày đã đồng ý nhanh như vậy sao? Ok!

Nói rồi Tiểu Quỷ lấy trong túi áo một chiếc còng số tám đưa cho anh bảo:

Cồng hai tay mày lại đi rồi theo tao!

Khánh Hàn làm theo lời Tiểu Quỷ, cầm lấy còng số tám cồng hai tay mình lại rồi đi theo hắn. Nét mặt cả hai đều thể hiện sự thản nhiên và có vẻ dè chừng cả đôi bên.

Tiểu Quỷ dẫn anh đi lòng vòng trên dãy hành lang của các phòng học. Hắn chợt dừng bước quay lại nhìn Khánh Hàn nhếch môi cười đáp:

Chác mày vẫn còn nhớ chúng ta từng học chung ở ngôi trường này? Vây thì đáng lẽ ra mày phải nhớ mày làm gì có lỗi với tao chứ, Khánh Hàn?

Nói rồi hắn lại tiếp tục sải chân bước đi.

Tao đã làm gì có lỗi với mày chứ? Tao thật chẳng biết gì. Thậm chí lúc chúng ta có học chung trường, cùng lớp nhưng chẳng hề đá động gì hay chạm mặt nhau một giây phút nào.

Khánh Hàn đáp lại với giọng đều đều, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Vậy chắc mày còn nhớ những lời nói ra tiếng vào cũng mấy đưa học sinh giữa tao với mày chứ?

Tiểu Quỷ nhìn anh đáp.

...

Năm Khánh Hàn tuổi.

Tại trường THPT Quốc tế The Sea.

Khánh Hàn mặc bộ đồng phục của trường, với chiếc áo sơ mi tay ngắn có lô gô của trường cùng với quần tây màu đen, phía bên ngực trái có gắn bảng tên nhỏ với dòng chữ nổi Vương Khánh Hàn – A.

Cậu sải chân bước đi chậm rãi, đeo phone nghe nhạc vào tai. Vừa thấy sự xuất hiện của cậu, mọi học sinh nữ như đàn ong vỡ tổ chạy ùn ùn tới bao vây cậu, ánh mắt mê mẩn nhìn vẻ mặt điển trai thư sinh không kém phần lạnh lùng của cậu, bởi vậy không ít lần cậu cảm thấy gặp rắc rối và phiền phức từ họ.

Trời ơi, Khánh Hàn đẹp trai quá đi mất thôi!

Đúng là boy lạnh lùng mà, một nụ cười cũng không hé trên môi nữa.

Đã đẹp trai còn học giỏi, lại nhà giàu nữa chứ?

Bla... bla...

Chết tiệt, hộp cơm của mình... Mê trai cũng phải có mắt chứ? Làm ảnh hưởng đến người khác... Suốt ngày cứ Khánh Hàn, Khánh Hàn hoài... phiền phức...

Cao Kỳ tức giận càu nhàu với vẻ mặt nhăn nhó, nhìn hộp cơm vừa mới mua chưa kịp ăn đã bị cả đám nữ sinh kia đùn đẩy làm hộp cơm của cậu bị rơi xuống, đổ hết ra ngoài sàn.

Cậu không tức đám nữ sinh mà chỉ tức cái kẻ đã gây ra cuộc náo loạn này là Khánh Hàn. Mỗi lần cậu ta đi học. Y như rằng ngày đó cái lớp học trở nên như cái chợ vỡ vậy.

Giờ giải lao, Cao kỳ lén lút vào trong phòng đào tạo để đánh cắp đề thi học kì trong chiều này. Lần này cậu quyết tâm phải đẩy Khánh Hàn rớt hạng để đứng hạng nhất, chỉ vì cậu ta mà cậu chỉ có thể đứng hạng hai mãi không lên hạng được.

Sau khi lục lọi tìm được đề môn tổ hợp môn tự nhiên toán – lý – hóa, vội lấy điện thoại ra chụp lại rồi nhanh chóng sắp xếp để lại chỗ cũ, sau đó rời đi.

Ngay trong đầu giờ chiều, tất cả đều có mặt đầy đủ trong lớp để chuẩn bị làm bài thi.

Được rồi, các em đã có mặt đầy đủ rồi phải không?... Em mau phát đề cho các bạn đi.

Thầy đưa đề thi cho lớp trưởng để đi phát cho lớp.

Lần này thì mình sẽ đứng thứ hạng một thôi!

Cao Kỳ nói thầm trong miệng với vẻ mặt đắc ý, cùng nụ cười nhếch môi.

Thưa thầy, có lẽ chúng ta sẽ không làm bài thi này.

Cả lớp chợt quay lại đổ dồn ánh mắt đầy sự ngạc nhiên nhìn Khánh Hàn, khi nghe cậu nói.

Em nói vậy là sao Khánh Hàn? Thầy nhíu mày thắc mắc hỏi.

Khánh Hàn liếc mắt nhìn Cao Kỳ rồi đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc lên giọng đáp:

Thưa thầy, đề đã bị lộ trước đó rồi, nên chúng ta không thể làm đề thi này được.

Cả lớp thêm một pha nữa bất ngờ khi nghe Khánh Hàn nói bị lộ đề thi, mọi người đều xôn xao cả lên. Cao Kỳ giãn căng đồi đồng tử nhìn cậu, hai tay run run cấu chặt vào nhau.

Em nói cái gì, đề thi bị lộ? Sao em biết vậy?

Thầy coi lại camera ở phòng đào tạo sẽ biết thôi. Mong thầy có thể sắp xếp cho chúng em thi lại với đề khác, như vậy mới công bằng.

Ngay sau khi nghe Khánh Hàn nói vậy, thầy giám thị đã tới phòng đào tạo để mở camera ra xem, quả đúng như những gì mà Khánh Hàn nói. Đề thi bị lộ khi có họ phát hiện Cao Kỳ, một học sinh ưu tú không hề thua kém gì so với Khánh Hàn lại có thể vào đánh cắp đề như vậy.

Sau lần đó Cao Ky bị đình chỉ thi, đi học bị bạn bè dè bỉu, bôi nhọ. Tuy Khánh Hàn không chỉ điểm cũng không dằn mặt công khai ngay trước lớp nhưng điều đó khiến cậu ta thật sự vô cùng ghét Khánh Hàn. Có cố gắng gấp mấy cũng không thể nào vượt qua được.

...

Chỉ vì chuyện mày bị đình chỉ thi năm đó khi bị lộ là cắp đề mà mày gây ra biết bao nhiêu chuyện mất hết tính người để hại tao sao?

Khánh Hàn bức xúc đáp khi chợt nhớ ra chuyện xảy ra cách đây đã lâu lúc còn đi học, với ánh mắt căm phẫn nhìn hắn.

Mày nhớ ra rồi à?

Tao đã làm gì sai chứ? Tao chỉ là làm theo công lý thôi! Đó là lỗi sao?

Tiểu Quỷ gằn giọng nói: Chính cái công lý của mày mà khiến tao thành ra như vậy đấy. Cái lỗi của mày đó chính là khiến tao bị mọi người dè bỉu, xa lánh, bôi xấu. Mọi người đều hô hoang tên của mày, nói mày học giỏi, mày tốt. Đem mày ra so sánh với tao. Tao ghét điều đó, tao ghét sự xuất hiện của mày, lúc đó tao chỉ muốn mày biến mất thôi. Vào lần tốt nghiệp năm đó, tao đã cố tình cho thuốc ngủ vào nước, để mày uống và không thể tập trung vào làm bài thi... Nhưng nào ngờ mày lại đạt điểm cao nhất trường... Tao ganh ghét cái bộ não của mày... cho dù tao có thông minh tới đâu cũng không bằng mày cả...

Chính cái lòng ganh tị của mày nó khiến mày như vậy đấy!

Khánh Hàn lên giọng đáp lại với vẻ mặt bực tức.

Thôi đi, tất cả đều là lỗi do mày! Tiểu Quỷ quát lại, với ánh mắt trợn trừng nhìn anh tiếp lời: Tao sẽ khiến mày phải trả giá, Khánh Hàn.

Trả giá gì khi mọi thứ không phải do tao gây ra mà là do mày. Rốt cuộc thì bọn trẻ và Ti Na đang ở đâu hả?

Nhìn lên sân thượng trên kia kìa.

Khánh Hàn hướng mắt nhìn lên khi nghe Tiểu Quỷ nói. Ti Na bị trói bịt miệng đang nằm trong tay của July Trần.

...

Khánh Hàn được dẫn lên trên sân thượng đó. Ánh mắt anh chợt giãn rộng ra khi nhìn lũ trẻ đang khóc òa lên vì sợ hãi ở đàng kia, điều khiến anh bàng hoàng hơn đó một đứa trẻ đã bị giết chết gần chỗ Ti Na, máu ở đầu chảy lênh láng. Trông cô ấy có vẻ đang rất sợ, vẻ mặt bất thần tái nhợt không còn giọt máu.

Ánh mắt Ti Na hoang mang nhìn Khánh Hàn với hơi thở dồn dập. Cô không thể nói được gì vì bị bịt miệng.

Khánh Hàn quay sang nhìn Tiểu Quỷ với vẻ mặt lãnh khốc pha sự giận dữ gằn giọng đáp:

Mày đã giết bọn trẻ, tại sao chứ? Bọn nhỏ làm gì có tội hả? Muốn giết muốn chém thì hãy đổ vào người tao, cớ sao lại lại lôi bọn nhỏ vào chuyện này.

Tiểu Quỷ nhếch mối cười khinh, thản nhiên đáp:

Tại bọn nó hở một tiếng là anh Khánh Hàn, hai tiếng anh Khánh Hàn... Bọn nó còn nói tao là người xấu, mày là người tốt... Với lại bọn nó khóc ồn quá nên tao giải quyết chúng thôi. Một đứa làm gương cho mấy đứa kia... À mà, mày là người tốt chỗ nào nhỉ? Trong khi giết người đến nổi cảnh sát còn bắt không được, công nhận mày sống hai mặt thật đấy.

Tao chỉ giết những kẻ vô lại giống như mày thôi, đó luôn là công lý!

Đã tới nước này mà mày còn nói đạo lý nữa sao? Dẹp bỏ cái công lý của mày đi!

Tiểu Quỷ hùng hổ quát lại, anh ta thật sự cảm thấy dị ứng với chữ công lý thốt ra từ miệng của Khánh Hàn.

Lý do tao giết người, tao nghĩ mày sẽ hiểu rõ. Cuộc đời tao đều bị mọi thứ giam cầm cả. Tuổi thơ của mày cũng giống tao thôi. Tao bị mẹ khinh thường, ba lợi dụng, còn mày thì bị ảnh hưởng từ bạo lực gia đình. Nhưng tao không như mày, mày dùng bạo lực đối phó với bạo lực, mày dùng cách giết người để bù đắp cảm giác tội lỗi khi giết ba ruột của mình. Còn tao thì giúp cho xã hội loại bỏ kẻ vô lại... Giờ mày chơi tao, mày trả thù tao, mày có được cảm giác an toàn chưa, được giải thoát chưa?

Khánh Hàn nói hết ra những gì mình nghĩ, những gì mà anh hiểu rõ về con người của Tiểu Quỷ khi tìm hiểu và điều tra qua thông tin của anh ta.

Mày im đi!

Chính lời nói của Khánh Hàn vừa khiến Tiểu Quỷ nhớ lại lúc nhỏ của mình, bị người ba suốt ngày say xỉn đánh đập, mẹ vì chịu không nổi mà đã tự sát bỏ mặt anh ta. Anh ta đã tức giận cầm búa đánh chết ba của mình. Sau này được Ngô Tôn nhận nuôi khi ông ta nhận ra tài cán của anh ta.

Dương Cao Kỳ, cho dù mày có giết được tao thì mày có thắng không? Hả?

Khánh Hàn nói lớn với ánh mắt hiện lên những tia đỏ máu tức giận. Nếu không bị còng tay thì anh đã cho hắn một trận để hắn tỉnh ngộ.

Không nhiều lời nữa, cô xử lý Ti Na đi. Để xem cậu ta làm được gì khi tay bị còng.

Tiểu Quỷ nhìn July Trần ra lệnh.

Cô ta ngay lập tức nghe theo mà cầm cái rìu trong tay lao tới tấn công Ti Na. Cô ta vì oán hận Ti Na mà không có được Khánh Hàn và không có được tình yêu của anh trong suốt nhiều năm qua, nên khiến tâm trí của cô ta trở nên tâm thần hỗn loạn.

A Ti Na hoảng hốt hét lên.

Khánh Hàn đã kịp nhanh chân chạy tới đẩy mạnh July qua một bên. Nhưng cô ta vẫn cố chấp mà lao tới chỗ Ti Na với vẻ hung hăng. Anh tức mình dùng chân đá mạnh vào hông cô ta, khiến cô ta ngã xuống. Anh vội vàng quỳ đè lên người cô ta giành giật lấy cây rìu trong tay cô ta ra. Nhưng anh bị cô ta dùng chân đá mạnh một phát khiến anh bật ngã ra sau, làm đứt đôi cái còng tay ra, nhanh tay cầm rìu vung lên tấn công anh làm anh không kịp phản ứng gì.

Này!

Tiểu Quỷ lên tiếng đáp, Jully dừng tay lại nhìn anh ta.

Hắn không phải là người cô yêu sao? Định nỡ lòng nào để hắn bị thương hả? Người cướp cậu ta là cô em gái nuôi thân yêu của nó đằng kia kìa.

July im lặng không nói gì, ánh mắt trừng trợn nhìn về phía Ti Na rồi vung rìu chạy thẳng chỗ cô ra tay.

A Một lần nữa Ti Na lại kêu lên, đôi đồng tử giãn căng nhìn cây rùi trong tay cô ta phóng thẳng vào mình.

Nhưng Khánh Hàn đã nhanh hơn mà dùng cái còng bị gãy đang lòng thòng ở cổ tay phải quật một phía sau gáy của July, khiến cô ta vô cùng đau đớn, tay ôm lấy phía sau gáy của mình rồi nhìn bàn tay dính máu, mà vô cùng tức giận, vung rìu chém thí xát vào người anh.

Bộp

July ngã xuống nền với tư thế nằm sấp, mắt trợn lên khi bị Tiểu Quỷ tán cây búa vào đầu chết ngay tại chỗ mà không cần Khánh Hàn ra tay. Vẻ mặt anh ta vô cùng bình thản.

Tao giúp mày giết kẻ vô lại rồi đấy!

Dừng lại đi! Tao nói cho mày biết, tao chưa bao giờ có lỗi với mày. Chính mày mới có lỗi với bản thân mày mà thôi. Mày chẳng hề phân biệt được đúng sai! Mày nghĩ trừng trị tao rồi, bắt tao nhận lỗi, mày sẽ được thanh thản chắc... Nhưng không, mày vẫn bị người đời dèm pha thôi... Kẻ vô lại!

Khánh hàn nói giọng đanh thép với ánh mắt sắc lạnh nhìn Tiểu Quỷ.

Vậy thì tao sẽ khiến mày mất tất cả!

Dứt lời Tiểu Quỷ cầm búa lao tới chỗ bọn trẻ, giờ anh ta chẳng còn ý thức được hành động của mình cùng lối suy nghĩ bấn loạn kia, khi trong hắn giờ đây chỉ là sự căm phẫn.

Khánh Hàn chạy lao tới đẩy mạnh Tiểu Quỷ về phía trước, khiến anh ta không giữ được thăng bằng mà ngã người xuống sân thượng, nhưng Khánh Hàn đã kịp bắt lấy tay anh ta giữ lại. Người anh gồng hết cả sức lên, gân máu nổi lên ở tay và trên trán.

Tiểu Quỷ ngước mặt lên nhìn Khánh Hàn với ánh mắt u uất không còn sự chán ghét khinh bỉ như vừa rồi, anh ta nhẹ giọng đáp:

Bỏ tay ra! Đến cuối cùng tao vẫn là người thua mày, Khánh Hàn.

Dương Cao Kỳ, mày nên tỉnh táo lại đi. Mày nên lớn lên rồi, đừng giữ tâm lý lúc nhỏ mà ngưng trưởng thành nữa.

Khánh Hàn nói thẳng thắn, với vẻ mặt điềm tĩnh.

Như vậy chúng ta đều sẽ chết.

Không sao, chúng ta đều đang đối mặt với cái chết.

Vẻ mặt Khánh Hàn căng ra hết sức, càng cố gắng kéo Tiểu Quỷ lên thì anh ta nắm chặt tay kéo xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio