,
Đèn đỏ, Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi nhìn vạch dành cho người đi bộ, vừa đúng lúc tan học, rất nhiều học sinh ra về, trong đó có một cặp tình nhân tay trong tay dắt nhau sang đường rất tình cảm, mặc đồng phục đeo cặp sách.
Nhâm Lâm Chi không khỏi cảm thán, “Đúng là tuổi trẻ.”, rồi quay đầu hỏi Giang Lệ, “Lúc ấy em cũng mặc đồng phục, chúng ta tay nắm tay qua đường, anh không cảm thấy tội lỗi sao? Dù sao lúc ấy em vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm sống chưa nhiều, chỉ là một thiếu nữ vị thành niên xinh đẹp.”
Đèn xanh, xe chậm rãi khởi động, Giang Lệ thong thả nói: “Anh nhớ lúc ấy là em chủ động nắm tay anh dắt qua cơ mà, đúng là kinh nghiệm sống còn ít thật.”
Nhớ tới lần đó, họ ở chung sau lần hẹn hò đầu tiên, thực ra không ai nói ở cùng một chỗ, nhưng cả hai người lại nghĩ như vậy. Khi đó Nhâm Lâm Chi vừa học bổ túc xong, vẫn còn mặc đồng phục, ban đầu cả hai cứ song song giữ một khoảng cách nhất định mà đi, nhìn qua thật sự không giống yêu nhau cho lắm.
Nhâm Lâm Chi vừa đi vừa cúi đầu nhìn khoảng cách của mình và hắn, cảm giác xa cách không nói nên lời, trên đường ai cũng nắm tay trông thật tình cảm. Cô nhìn tay Giang Lệ, tay thật lớn! Cuối cùng xông tới nắm lấy tay hắn, tay lớn thật.
Giang Lệ sửng sốt rồi cũng nắm tay cô dắt nhanh đường, “Đi đường đừng cúi đầu như vậy.”
“Ừm.” Tay trong tay rồi.
,
Gần đây Nhâm Lâm Chi hay có cảm giác bất an, tại sao, tại vì Giang Lệ quá ưu tú. Đầu tiên, hắn đứng đầu đại học, mỗi năm đều nhận học bổng, thầy Thâm Thụ và bạn bè ai cũng yêu thích, đặc biệt là các bạn nữ! Sau đó, Giang Lệ lại còn là kiện tướng thể thao, bóng rổ không nói rồi, vậy mà nhảy cao cũng rất lợi hại, vì tham gia thế vận hội của trường mà khiến cô có thêm không ít tình địch, đã học năm tư rồi không lo viết luận văn, lại đi tham gia thế vận hội gì đó của trường! Quan trọng nhất, Giang Lệ lại là một đại soái ca, khuôn mặt đẹp không nói, cao m, loại người này lớn lên rất được chào đón! Đơn giản mà nói, Giang Lệ là một con người hoàn mỹ!
Trên diễn đàn của trường có một bài viết thảo luận về việc ai là người xứng đôi với Giang Lệ, hoa khôi tài nữ của từng khoa đều bị mang ra so sánh, bài viết đó Nhâm Lâm Chi đã nghiên cứu rất lâu. Rõ ràng cô cũng không tệ, nhưng ngay cả tư cách bị mang ra so sánh cũng không có! Cô là bạn gái chính thức của hắn là được rồi! Cô xứng với hắn là được rồi! Nam thần Giang Lệ của các người thích kiểu người như tôi là được rồi!
Nhâm Lâm Chi còn mang bài viết đó cho Giang Lệ xem, “Anh nhìn xem, thảo luận của tất cả bọn họ, xứng đôi với anh nhất chính là phó hội trưởng của hội học sinh, tướng mạo xinh đẹp, dáng người quyến rũ, cũng là một người đứng đầu về học tập, thể thao cũng là sở trường, là một người gần như hoàn mỹ, cho nên rất xứng đôi với anh, % đấy.”
Từ trước đến nay Giang Lệ vốn không để ý đến những thứ nhàm chán này, nhìn thấy Nhâm Lâm Chi kích động đến vậy lại muốn trêu chọc cô, “Còn gì nữa không?”
“Người thứ hai %, kẻ thứ ba %, người thứ tư...” Nhâm Lâm Chi thực sự kích động.
“Cũng không tệ lắm.”
“Giang Lệ, anh muốn chết có phải không? Anh không được nghĩ đến họ, anh chỉ cần nhìn một mình em, yêu mình em thôi! Những người này thật nhàm chán, dựa vào cái gì mà thay anh làm mấy thứ quỷ quái xứng đôi này chứ, cái gì mà độ phù hợp, quá nhảm nhí!” Là ai đã nghiên cứu rất lâu? Là ai lôi Giang Lệ ra giảng cho hắn nghe?
Nhâm Lâm Chi cảm thấy bản thân thực sự là rảnh rỗi, còn bộ dạng của Giang Lệ thì đầy hứng thú.
Thấy cô có chút buồn bã, hắn kéo cô lại ôm vào lòng, “Thật ra, mấy cái học tập, tướng mạo gì đó chỉ chiếm tỉ lệ rất nhỏ, quan trọng nhất là cơ thể phải hòa hợp, đây mới là mấu chốt.”
Nhâm Lâm Chi nghe được ‘cơ thể hòa hợp’ liền đưa tay đánh hắn một cái, “Anh nói cái gì, hạ lưu!”
“Những thứ khác đều là mây bay, chỉ có điểm đó anh xem trọng nhất, ừm, trước mắt mà nói, về trình độ thân thể thì em là %, tổng hợp tỉ lệ xứng đôi là %, em đứng nhất.” Giang Lệ còn nhấn mạnh câu ‘trình độ thân thể’.
“...” %? Vậy % kia ở đâu?
“% đó, em nên nhớ mình có rất nhiều khuyết điểm, những khuyết điểm đó đều đã bị thu nhỏ, cho nên % là tốt lắm rồi.”
“Giang Lệ, với em mà nói, anh là %.”
“À, nghe được những lời này của em, em lên % rồi, không thể nhiều hơn nữa đâu.”
,
Đối với Giang Lệ mà nói, từ nhỏ đến lớn đều được thầy Thâm Thụ yêu thích, bạn học ngưỡng mộ, đi đến đâu cũng là tiêu điểm, quan hệ với bạn cùng giới không tệ, đương nhiên thư tình và việc tỏ tình cũng không ít, nhưng kì lạ, nhiều người theo đuổi hắn như vậy mà hắn vẫn không đồng ý một ai cho đến khi Nhâm Lâm Chi ‘bắt’ được. Nói cách khác, Nhâm Lâm Chi chính là mối tình đầu của Giang Lệ!
Nhưng cô lại không biết chuyện mình là mối tình đầu của Giang Lệ, cũng là do biểu hiện của hắn làm cô tin rằng trước kia hắn chưa từng yêu đương, ví dụ như kỹ thuật hôn hay đùa giỡn gì đó. Tốt xấu gì Nhâm Lâm Chi cũng từng yêu trước, so với hắn cũng là có kinh nghiệm nhưng cuối cùng vẫn bị Giang Lệ dắt mũi.
Nhưng Giang Lệ vẫn cho rằng mình chính là mối tình đầu của Nhâm Lâm Chi, vì cô vẫn còn rất ngây thơ, thậm chí hơi lạnh nhạt. Cho đến khi vô tình gặp được bạn trai cũ của cô, hắn mới biết được cô yêu sớm từ năm học cấp hai.
Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi vô tình gặp được bạn trai cũ của cô trong một lần đi dạo siêu thị, có một anh chàng nọ nhìn cô rất lâu, Giang Lệ phát hiện ra thì liền kéo cô đi, không ngờ anh ta chạy theo sau.
“Nhâm Lâm Chi?” Còn đi đến trước mặt cô hỏi.
Nhâm Lâm Chi thoáng dừng, ngại ngùng mở miệng, “Cậu cũng đến mua đồ à?”
Bạn trai cũ cười cười, “Đã lâu không gặp, cho mình cách thức liên lạc đi, sau này mời cậu ăn cơm.”
Cô còn chưa lên tiếng Giang Lệ đã thay cô trả lời, nói ra một dãy số, Nhâm Lâm Chi cảm thấy kì lạ, cẩn thận nghe thì nhận ra đó là số của Giang Lệ, liền cười trộm trong lòng.
Hàn huyên một lúc lâu sau Nhâm Lâm Chi nói tạm biệt bạn trai cũ, kéo Giang Lệ nhanh chóng ra ngoài, vì trước mặt bạn trai hiện tại có chút ngượng ngùng, không thoải mái khi nói chuyện.
“Bạn cũ lâu ngày gặp lại sao lại tâm sự ít vậy?” Giang Lệ nói như vậy làm cô đột nhiên cảm thấy chỉ số thông minh của hắn hình như rất thấp, vấn đề quỷ quái gì thế này?
Nhâm Lâm Chi quan sát xung quanh, “Anh không nhìn thấy sao? Bạn trai cũ thì có gì để nói chứ?” Không thèm để ý đến phản ứng của Giang Lệ, tiếp tục nói, “Mắt của em lúc trước thật quá kém cỏi, cũng may nhận ra được sớm.”
“Ý em là bạn trai cũ?” Ban đầu Giang Lệ còn nghĩ là người theo đuổi cô, thật không ngờ lại là bạn trai cũ, là bạn trai trước đây!
Nhâm Lâm Chi dừng lại, nắm tay Giang Lệ, “Ấy, anh đang ghen sao? Thật đáng yêu mà.”
“Về nhà thành thật khai báo ngay cho anh!”
,
Chuyện bạn trai cũ vẫn chưa xong, trên thực tế Giang Lệ không hề thoải mái, có bạn trai cũ, là yêu sớm! Thực ra cô và hắn ở cùng một chỗ cũng gọi là yêu sớm.
Sau khi trở về, Giang Lệ chưa hỏi, Nhâm Lâm Chi đã thành thật trả lời rồi, “Anh cũng biết là lúc nhỏ em còn trẻ chưa hiểu chuyện, năm cấp hai thấy cậu ta đẹp trai lại có tài văn chương, là cậu ta theo đuổi em đấy, về sau thì bắt đầu yêu nhưng mà chia tay rất sớm, có nhiều em gái xinh đẹp hấp dẫn hơn nên cậu ấy đá em. Mẹ kiếp, em mà lại bị đá, công lý ở đâu? Em bị bỏ rơi, thật mất thể diện!” Nghĩ tới chuyện quá khứ đó lại thấy kinh tởm, cô tức giận vô cùng, sao Nhâm Lâm Chi cô lại có thể bị đá chứ!
“Cấp hai?” Nhâm Lâm Chi nói nhiều như vậy nhưng Giang Lệ chỉ chú ý đến chuyện này, “Còn nhỏ tuổi không lo học tập mà lại bắt chước người ta yêu đương sớm.”
“Không phải là em đã nói lúc còn nhỏ không hiểu chuyện sao? Em cũng không phải là không có kinh nghiệm sau chuyện đó.” Nhâm Lâm Chi bĩu môi lẩm bẩm.
Giang Lệ hít một hơi thật sâu, “Tốt, anh hỏi em một số chuyện, phải trả lời thành thật!”
Thấy hắn hình như thực sự tức giận, cô đành thấp giọng trả lời, “Được.”
“Mối tình đầu là ai? Khi nào?”
“Là người hôm nay anh gặp đấy, đầu cấp hai, chưa được hai tháng đã chia tay rồi, em bị đá! Mẹ kiếp, nghĩ đến lại tức, em mà lại bị đá!”
“Nụ hôn đầu tiên?”
“Cũng là với cậu ta...” Nhâm Lâm Chi lén nhìn hắn, “Chỉ hôn có một lần, một lần thôi.” Lại lén nhìn, “Chỉ hôn nhẹ môi, không sâu, thật đấy, thật đấy!”
“Trước anh và ngoài cậu ta ra thì còn bao nhiêu người nữa?”
“Cậu ấy là người thứ nhất, anh là người thứ hai.” Cô kéo kéo ống tay áo Giang Lệ, “Nụ hôn chính thức trên danh nghĩa là với anh, còn có ‘cái kia’ cũng là với anh đầu tiên, cái này anh phải biết chứ!”
“Ừm.” Giang Lệ có chút dịu trả lời.
Nhâm Lâm Chi có chút bực mình, nhảy lên lưng của hắn, nhanh tay vòng qua cổ, hai chân ôm lấy đùi hắn, “Anh cũng không thể vì chuyện này mà không quan tâm em được, anh phải chịu trách nhiệm với em đấy, nếu anh dám bỏ rơi em thì cả đời này anh không bằng con heo, con chó, là kẻ sở khanh phụ bạc!” Lát sau lại nhỏ giọng, “Em sẽ đau lòng, em thực sự rất thích anh.”
Giang Lệ sợ cô ngã liền đưa hai tay đỡ, “Anh đâu có nhỏ mọn như vậy, chỉ là em chiếm tiện nghi như vậy có chút khó chịu.”
“Em chiếm tiện nghi bao giờ,” Nhâm Lâm Chi vẫn đu bám trên lưng hắn không chịu xuống, “Anh cũng nói cho em nghe đi, mối tình đầu của anh là ai? Nụ hôn đầu? Đêm đầu tiên?”
Giang Lệ dừng một chút rồi nói, “Anh là một người chung thủy, tất cả đều chỉ có một người.”
“Để em xuống, có ảnh không? Em muốn xem thử!”
Giang Lệ vẫn không buông cô ra, cõng cô đi tới phòng ngủ, “Đi, anh đưa em đi xem.”
Sau đó hắn mở tủ quần áo, Nhâm Lâm Chi cảm thấy kì quái, “Anh quý trọng tấm ảnh đến vậy sao? Còn cất giữ trong tủ quần áo.” Giọng nói có chút đau lòng.
“Ừ, thấy được chưa?” Giang Lệ nhìn vào cô trong gương nói.
“Đâu?” Nhâm Lâm Chi vẫn chưa kịp phán ứng, vài giây sau mới sững sờ nhìn Giang Lệ, “Là em?”
“Hài lòng chưa?”
“Thỏa mãn thỏa mãn, cực kì thỏa mãn!”