Dịch: LTLT
“Hi vọng mỗi một vị ngồi ở đây đều có thể làm một người tốt, làm một người có ích cho xã hội! Buổi tọa đàm lần này đến đây là kết thúc. Trước khi tổ chức buổi tọa đàm lần tới sẽ thông báo trước cho mọi người. Nếu như mọi người cảm thấy lần diễn thuyết này đã giúp đỡ mọi người, gột rửa tâm hồn của mọi người thì có thể nhiệt tình đăng ký tham gia phần sau.”
“Sức khỏe tâm lý cần được duy trì và theo dõi lâu dài, đặc biệt là trạng thái tâm lý của các vị ngồi đây đều không phải vô cùng ổn định…”
Trên bục giảng, buổi diễn thuyết đã tiến hành đến phần kết.
Tác dụng của gột rửa tâm hồn không thể hiện được chút nào ở chỗ Trì Thanh, trong đầu anh rối như tơ vò.
Mấy câu mà Giải Lâm nói, anh biết hết từng chữ nhưng nối lại thì chẳng nghe hiểu.
…
Nhớ mình?
Vì sao nhớ mình, nhớ mình làm gì?
Trì Thanh nhúc nhích ngón tay, anh đã đụng Giải Lâm rất nhiều lần, ban đầu thì ghét bỏ về sau lại phải chủ động tìm hắn để “chữa trị”. Nhưng chưa từng có lần nào giống như bị bỏng rất muốn rụt tay về, sự kháng cự như trốn tránh này không giống với cảm giác anh không muốn đụng vào người khác.
Người vừa rồi không đứng vững liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Giải Lâm vẫn mỉm cười, trông dáng vẻ như có tính tình rất tốt: “Không sao, chỗ này ánh sáng không tốt, anh không nhìn thấy rõ cũng bình thường.”
Nhưng Trì Thanh thông qua ngón tay mà Giải Lâm chưa kịp rụt về, câu nói mà anh nghe thấy lại chẳng ôn hòa như thế.
Giọng nói của người đàn ông không tính là tức giận, chỉ là âm cuối gằn thấp hơn bình thường: [Suýt nữa đụng vào cậu ấy, đi không nhìn đường sao? Mắt không cần nữa thì có thể cho người nào cần.]
Trì Thanh: “…”
Tuy anh đã sớm biết cái tên Giải Lâm này trông không giống như vẻ ngoài, một kẻ ngay cả lúc cố ý tông xe vẫn cười được thì bình thường gì chứ, nhưng nghe trực quan như thế này khó tránh khỏi sững sờ một hồi.
Sau khi hỏi han với người kia xong, Giải Lâm lại quay sang nhìn anh: “Ngẩn người cái gì, không tự biết tránh sao? Chỗ này không có nhà vệ sinh đâu.”
Vì để tránh nghe thấy mấy câu không nên nghe, Trì Thanh lập tức rụt nửa đoạn ngón tay đang lộ ra bên ngoài về lại, cả bàn tay cuộn vào trong ống tay áo, sau đó còn sợ làm thế chưa đủ lại đút tay vào trong túi áo khoác, giấu tay vô cùng kín kẽ.
Giải Lâm khó hiểu: “Đụng cậu một chút thôi phản ứng sao lại dữ như thế?”
Trì Thanh: “Im lặng, nghe giảng đi.”
Giải Lâm: “Vừa rồi còn nói không có gì để nghe… Với lại đã kết thúc rồi, cậu còn muốn nghe buổi tiếp theo à?”
Trì Thanh: “… Vậy thì đi về.”
Trì Thanh đứng lên, không định đi cùng hắn: “Tự về nhà mình.”
Giải Lâm không biết Trì Thanh bị trúng tà gì, bỗng dưng bày ra thái độ tránh người khác ngàn dặm: “Cậu ở đối diện tôi, tự gì mà tự.”
“…”
Trên đường về, Trì Thanh hoàn toàn không chăm sóc cái chân vẫn chưa khỏi hẳn của Giải Lâm, một mình đi rất nhanh ở phía trước.
Bên tai là tiếng còi xe không dứt trên đường, những âm thanh ồn ào này đã ép âm thanh của “Giải Lâm” vừa rồi xuống.
Sau khi đ è xuống, anh thậm chí còn nghi ngờ ban nãy có phải mình nghe lộn không.
… Có khi nào anh thật sự nghe nhầm không?
Cái tên Giải Lâm suốt ngày cười tủm tỉm thật sự sâu không lường được đó, sao có thể tùy tiện bị người khác nghe thấy giọng nói trong lòng được.
Thậm chí Trì Thanh còn có thể nhớ lại khoảng trống lần đầu tiên chạm vào tay Giải Lâm. Giọng nói nào cũng có thể nghe thấy, chỉ không thể nghe thấy khoảng trống của hắn. Khoảnh khắc đụng vào tay hắn, cả thế giới đều yên tĩnh, giống như tờ hồ sơ tâm lý hoàn toàn trống trơn của hắn vậy.
Nhưng bây giờ phần hồ sơ này có thể không còn trống nữa.
Có lẽ chỉ cần anh đụng Giải Lâm thêm mấy lần nữa thì phần hồ sơ người khác không nhìn thấy sẽ mở ra từng trang trước mặt anh.
Trì Thanh vừa suy nghĩ vừa đi về trước, không chú ý đường xá. Chiếc áo khoác hôm nay anh mặc có một cái nón đằng sau. Đang đi thì Giải Lâm vươn tay tóm lấy cái nón kéo anh về sau: “Nhìn đường.”
Hai người ngồi xe về, đường xá thông suốt.
Giải Lâm ở bên cạnh nhìn điện thoại, chắc có công việc cần giải quyết.
Trì Thanh nghĩ vấn đề vừa rồi rất lâu, lúc xuống xe, anh quyết định xác nhận một lần nữa giọng nói vừa nãy có phải ảo giác không.
Giải Lâm theo thói quen muốn dùng tay bó bột mở cửa xe, tay mới đặt lên lập tức nhận ra, lại bình tĩnh để xuống, chờ sau khi Trì Thanh xuống xe xong vòng lại mở cửa cho mình.
Giải Lâm thở phào một hơi trong lòng, thầm nói may mà vừa rồi phản ứng kịp thời.
Còn Trì Thanh lúc mở cửa vẫn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể đụng vào tay Giải Lâm mà không để lại dấu vết.
Anh định kéo cổ tay Giải Lâm, đỡ hắn xuống xe. Lúc tay sắp đụng vào cổ tay hắn, anh chợt chuyển hướng, tiến về trước mấy tấc, đúng lúc tóm lấy tay Giải Lâm: “Bệnh của anh còn chưa khỏi, tôi dìu anh xuống.”
[Ngón tay thon quá, sao lại dài thế?]
“…”
Trì Thanh chỉ muốn thử, cũng không thật sự muốn nghe thấy cái gì, chưa chuẩn bị tốt tâm lý nghe thấy gì đó.
Tám chữ này bỗng nhiên xuất hiện bên tai, anh dìu được một nửa thì bỏ tay ra.
Trước khi buông tay, anh lại nghe thấy một câu:
[May mà vừa rồi phản ứng nhanh, suýt nữa bị lộ, nếu để cậu ấy biết tay mình chẳng bị thương gì…]
Sau khi buông tay, chút áy náy còn sót lại của Trì Thanh lập tức biến mất sạch sành sanh.
Để lại một mình Giải Lâm “khó khăn” xuống xe: “Vừa rồi còn nói dìu tôi xuống xe, dìu được nửa chừng thì trở mặt không nhận người, là nghĩ chắc rằng tôi không thể làm gì được cậu có đúng không?”
Trì Thanh nhét tay vào trong túi áo: “Tôi nghĩ rồi, vẫn nên để bản thân anh sớm thích ứng.”
“…”
Trì Thanh lạnh nhạt nói: “Cầu người không bằng cầu mình, đây là cơ hội rèn luyện ý chí của anh.”
Được.
Còn chơi rất hăng.
Sau khi biết tay của Giải Lâm không bị thương, Trì Thanh không quan tâm đ ến hắn nữa, lúc chờ thang máy anh nói vô cùng tự nhiên: “Tôi đeo găng tay, anh lấy điện thoại giùm tôi.”
Anh nói rất tự nhiên, Giải Lâm cũng không nghĩ nhiều, thói quen tự nhiên, vươn bàn tay thuận đang trong trạng thái “bị thương” ra, sau khi cầm điện thoại của Trì Thanh trong tay mới nhận ra không đúng: “…”
“Cố vấn Giải không chỉ có đầu óc hơn người mà cấu tạo cơ thể cũng khác với người thường.” Trì Thanh không lấy găng tay ra đeo như anh đã nói, dựa vào cửa thang máy lạnh lùng nhìn hắn, “Cổ tay bị gãy vẫn có thể lấy đồ.”
Giải Lâm xoay cổ tay nói: “Người trẻ tuổi, tốc độ khôi phục khá nhanh. Tôi cũng không ngờ khoảnh khắc vừa rồi cổ tay bỗng nhiên khỏi…”
Trì Thanh: “Bịa tiếp đi.”
Giải Lâm nghĩ lại cẩn thận thao tác “giả bệnh” ngày hôm nay của mình, tự cảm thấy không để lộ bất cứ sơ hở nào.
Theo lý mà nói Trì Thanh không thể phát hiện mới đúng. Sau khi đụng tay hắn thì Trì Thanh bỗng dưng thử thăm dò hắn.
Giải Lâm biết Trì Thanh có giấu bí mật trên người, bí mật này có liên quan đến việc Trì Thanh không cho người khác đụng chạm, không thể uống rượu. Nhưng nội dung chính xác hơn thì tạm thời hắn không thể xác định chắc chắn. Hành động hôm nay của Trì Thanh khiến suy đoán trong đầu hắn càng thêm rõ ràng.
Lúc hai người tách nhau ở hành lang, Giải Lâm luôn cảm thấy hôm nay từ sau khi đụng tay hắn Trì Thanh cứ là lạ, không yên tâm nên hỏi Trì Thanh sao thế.
Trì Thanh: “Không có gì.”
Giải Lâm: “Không có gì sao bỗng dưng cậu thế này?”
Người biết đọc suy nghĩ không phải Giải Lâm nhưng bất cứ biến động nhỏ xíu nào của Trì Thanh thì người này cũng đều có thể bắt được. Cuối cùng, trước khi mở cửa bước vào, anh tùy tiện tìm một lý do nói: “Vì diễn giả nói hay quá, tâm hồn tôi đã được gột rửa.”
Giải Lâm: “…?”
E là không phải đầu bị cửa kẹp rồi.
—
“Nghe tọa đàm thế nào?”
“Có hiệu quả gột rửa linh hồn gì không? Nghe nói chuyên gia tâm lý này rất lợi hại, luận văn giành được không ít giải thưởng.”
Quý Minh Nhuệ để ý thời gian, canh sau khi tọa đàm kết thúc thì gọi điện thoại cho Trì Thanh, đang nói thì không cẩn thận lỡ miệng: “Tụi tôi thường định kỳ mở hoạt động sức khỏe tâm lý cho tội phạm trong tù cũng thường mời ông ấy…”
“…” Trì Thanh đang chuẩn bị tắm, lười sửa lại cái lý do của anh ta, “Cũng được.”
Nói xong anh cúi đầu nhìn tay mình.
Đầu ngón tay vẫn hơi ửng đỏ, nhiệt độ của chỗ vừa rồi chạm vào Giải Lâm vẫn chưa biến mất.
Nhưng mà lần này anh có thể xác nhận…
Anh thật sự có thể đọc được suy nghĩ của Giải Lâm.
Không phải nghe nhầm, không phải ảo giác.
Nhưng vì sao chứ?
Chẳng lẽ thật sự giống như bác sĩ Ngô nói, cánh cửa đóng chặt ấy đã mở một khe hở?
Với lại trước đây anh bám lấy Giải Lâm là vì không nghe thấy hắn đang suy nghĩ gì, bây giờ thì đã nghe được, nhưng vẫn không bài xích đụng chạm của hắn.
Dù Giải Lâm giả bệnh, dù bên ngoài hắn cười tủm tỉm bên trong chửi người ta đi không nhìn đường thì anh vẫn không thấy khó chịu gì.
…
Đầu dây bên kia, Quý Minh Nhuệ líu ra líu ríu nói một lúc lâu xong thì vòng lại chủ đề, lo Trì Thanh sẽ để ý đến lời nói của mẹ Quý lần trước, anh ta lại nói: “Hôm đó mẹ tôi nói chuyện với ông, ông đừng để trong lòng. Con người bà ấy là thế đó, có tuổi rồi thích lo chuyện bao đồng.”
Anh ta không nhắc đến mẹ Quý còn đỡ, vừa nhắc đến, một đống bươm bướm lộn xộn trước đây lại bay lung tung trong đầu Trì Thanh.
Trì Thanh; “Mấy câu nói của mẹ ông có cơ sở không?”
Quý Minh Nhuệ nghe không hiểu.
Trì Thanh: “Thích một người thật sự là như thế à?”
Quý Minh Nhuệ: “… Vấn đề này dù ông có hỏi tôi thì tôi cũng không biết đâu. Tôi đang ế mà.”
“Nhưng chắc đúng tám chín phần. Dù sao mẹ tôi thật sự rất có kinh nghiệm.” Quý Minh Nhuệ lại nói, “Bình thường ông quay mấy bộ phim kia, có lẽ từng nhận kịch bản tương tự hả?”
Bởi vì Trì Thanh có gương mặt ưa nhìn, lúc đầu ký với Hà Sâm nhận được rất nhiều kịch bản.
Hà Sâm mãi không có chiến tích nào trong giới quản lý. Năm năm trước lúc mới ký với Trì Thanh, anh ta nghĩ rằng cuối cùng sự nghiệp của mình cũng đã chào đón một bước ngoặt, thầm nói nghệ sĩ này chỉ dựa vào gương mặt thôi anh ta cũng có lòng tin dẫn dắt Trì Thanh lên tuyến một. Không ngờ lại trơ mắt nhìn Trì Thanh trong tay anh ta càng ngày càng sa sút, càng ngày càng mất nhiệt, không có chút tiếng tăm nào.
Phát triển của nghệ sĩ hiện nay về cơ bản đều tập trung vào giới điện ảnh và truyền hình, nhiều cơ hội nhiều tiền thì ánh sáng lộ ra cũng đủ lớn. Nhưng ai có thể ngờ rằng kỹ năng diễn xuất của nghệ sĩ này có vấn đề, chỉ có thể diễn phản diện, không diễn được bất cứ nhân vật bình thường nào.
Vô số lần casting lúc đó đều không được chọn, cuối cùng thử xong một vai nào đó đạo diễn bất lực lắc đầu, nói với anh ta: “Hình tượng của Trì Thanh rất được, rất thích hợp vai nam chính, nhưng mà… diễn viên nữ cũng mới nói rồi, rõ ràng là một cặp đôi gương vỡ lại lành, gặp lại nhau sau bao nhiêu năm, Trì Thanh lại giống như đến tìm cô ấy trả thù, dọa nữ diễn viên sợ đến mức không dám nhận phim. Không phải tôi không cho cậu ấy cơ hội, nhưng nếu cậu ấy có thể diễn bình thường một chút… Thôi bỏ đi, bỏ đi, cậu về đi.”
Cuối cùng Trì Thanh bóp sống mũi nói: “… Từng nhận rất nhiều, nhưng đều bị đạo diễn đuổi về.”