Nhân Đạo Chí Tôn

chương 1757: uy năng của phù mộc (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tại Thời đại Hỏa Kỷ, Thần Túc bước ra!

- Tại Thời đại Hỏa Kỷ, Hỏa đạo khởi đầu!

- Tại Thời đại Hỏa Kỷ, Vạn Tộc lan tràn!

- Tại Thời đại Hỏa Kỷ, Toại Thụ che trời!

- Tại Thời đại Hỏa Kỷ, Toại Hoàng tọa thiên!

- …

Phù Tang Thần Thụ đã biến thành một cây Hỏa thụ thiêu đốt hừng hực, đó là Hỗn Độn Hỏa không gì không thiêu đốt, rọi sáng toàn bộ Thánh địa Thang Cốc, rọi sáng từng tầng từng tầng không gian. Đạo quang mang kia tựa hồ có thể xua tan hết thảy hắc ám trong Vũ trụ Cổ lão.

Sắc mặt Chung Nhạc nghiêm nghị, đứng sừng sững trên một cành cây cao nhất của Phù Tang Thần Thụ, khí tức tương liên với Phù Tang Thần Thụ, hòa làm một thể. Nơi này là địa phương Đại Toại gặp Đại Tư Mệnh, là địa phương Đại Toại mở ra hệ thống tu luyện Đồ đằng, là địa phương Đại Toại bình định Thời đại Hắc Ám.

Chung Nhạc đứng ở nơi này, Hỗn Độn Hỏa bao vây toàn thân hắn, phía dưới là vô số chúng sinh triều bái cây Phù Tang Thần Thụ này. Hắn phảng phất như đã về tới cái thời đại hắc ám kia, nhìn thấy tình cảnh Đại Toại thắp sáng toàn thể vũ trụ.

- Phù Mộc, ngươi còn nhớ đoạn tuế nguyệt kia không?

Thanh âm Chung Nhạc càng lúc càng vang dội, càng lúc càng rung động, lực lượng cổ lão mà tang thương từ trong Phù Tang Thần Thụ bạo phát. Chữ Phù trong Phù Mộc, là khởi nguyên của chữ Phục trong Phục Hy. Phù Mộc chính là Phù Tang Thần Thụ, Hy là ánh dương quang, gốc Linh căn thiên địa này chính là Tổ thụ của Phục Hy thị.

Tân Hỏa nhất thời ngơ ngẩn, lẩm bẩm:

- Đại Toại…

- Phù Mộc, cho ta mượn lực lượng của ngươi!

Chung Nhạc hét lớn. Uy năng của Phù Tang Thần Thụ nhất thời tăng vọt, bốc cháy hừng hực, biến thành một cây hỏa trụ đứng sừng sững trong Vũ trụ Cổ lão. Vô số khỏa Thái Dương từ trong Hỗn Độn Hỏa Hải phía dưới từ từ dâng lên, bay lượn xung quanh Phù Tang Thần Thụ.

Sắc mặt bốn vị Ma Đế linh kia kịch biến, vội vàng xoay người bỏ chạy, lớn tiếng quát lên:

- Lui! Mau lui lại!

Nhưng đã không kịp nữa.

Chung Nhạc chỉ tay một cái. Hỗn Độn Hỏa Hải ba động cuồn cuộn và vô số vầng Thái Dương trong biển lửa lao thẳng về phía bọn họ. Những cành cây trên Phù Tang Thần Thụ giống như từng con từng con trường long, Phù Tang Diệp trên cành cây giống như từng tòa từng phiến Đại lục trong thiên địa, hoàn toàn bộc phát ra lực lượng bá đạo cuộn trào mãnh liệt của Thời đại Hỏa Kỷ.

Ầm ầm!

Vô số khỏa Thái Dương từ trong Thánh địa Thang Cốc bay ra, đập vào trong đại doanh Ma Tộc bên ngoài Thần thành. Hỗn Độn Hỏa rợp trời rợp đất bao phủ từng tòa từng tòa đại doanh kia, vô số Ma Thần giãy dụa, gào thét trong biển lửa, bị từng khỏa từng khỏa Thái Dương đập cho tan xương nát thịt. Tiếp theo biển lửa vọt tới, đốt sập tinh không, thiêu đốt hết thảy.

Thậm chí ngay cả sáu kiện Ma Đế binh kia cũng bị thiêu đốt trong biển lửa. Bốn vị Ma Đế linh kia cũng không ngừng giãy dụa trong biển lửa, dốc hết toàn lực bỏ chạy về phía Hư Không Giới.

Từng tòa từng tòa Động thiên, từng tòa từng tòa Chư Thiên đều bị đốt thành tro bụi. Từng cỗ từng cỗ trọng khí công thành đổ sụp trong biển lửa. Đám hỏa trụ từ trong Thánh địa Thang Cốc phun trào ra vô cùng thô to, hoàn toàn thổi quét hết thảy. Cho dù là đám Ma Quân đỉnh cao bọn Kha Hi, Thần Cung Chính cũng đều biến thành hư ảo trong biển lửa, bị thiêu đốt ngay cả Nguyên thần cũng không còn.

Bốn vị Ma Đế linh kia điên cuồng xông vào Hư Không Giới. Nhưng bọn họ vừa mới đạp chân vào trong đó, đã biến thành bốn đoàn tro tàn, triệt để tử vong.

Chỉ có Dương Ngự Tôn tinh tu Ma hỏa, sức chống cự đối với Hỗn Độn Hỏa mạnh nhất, dốc toàn bộ lực lượng bỏ chạy về phía trước, rốt cuộc cũng xông ra khỏi biển lửa. Hắn cũng không dám quay đầu lại, một mạch bỏ chạy đi mất.

Biển lửa cuộn trào và vô số cành cành lá lá kia từ từ thu hồi. Hỗn Độn Hỏa quay trở xuống dưới chân Phù Sơn của Thánh địa Thang Cốc, trở lại trong Hỗn Độn Hỏa Hải.

Khí tức của Phù Tang Thần Thụ cũng từ từ bình phục lại, cành lá thu liễm, khôi phục lại như thường. Khí tức của Chung Nhạc cũng kịch liệt suy sụp, đột nhiên lảo đảo một cái, từ trên ngọn cây rơi xuống.

Kim Hà Hề vội vàng từ trên Cổ thuyền bay lên, biến thành một con Kim Ô, rất nhanh tiếp được hắn, từ từ đáp xuống đất.

Đám Tộc lão của Kim Ô thị vội vàng tiến lên nghênh đón. Bọn họ nhìn về phía vị cô gia của Kim Ô thị này, trong lòng kinh nghi bất định.

Mà bên ngoài Thang Cốc Thần Thành, chiến trường đã là một mảnh trống không, đã bị đốt thành một mảnh địa phương trống rỗng. Mấy ức vạn Ma Thần liên quân các tộc tan thành mây khói, không còn tồn tại, chỉ có trơ trọi mấy đoạn Ma cốt là còn đang thiêu đốt.

Trong mấy đoạn Ma cốt này vẫn còn có Đế uy lan tỏa, hẳn là trong không gian Nguyên thần của Đại năng nào đó bị thiêu chết cất giấu thi thể một vị Ma Đế, chuẩn bị dùng để ám toán cường giả của Kim Ô thị, không ngờ còn chưa kịp tế khởi, đã bị một đám lửa của Chung Nhạc thiêu đốt không còn một mảnh, chỉ còn lại có mấy khúc xương.

Thân thể Chung Nhạc biến trở lại bình thường, có chút suy yếu, giãy dụa đứng dậy, hành lễ với các vị Tộc lão Kim Ô thị.

- Cô gia, sao ngươi lại có thể thôi động Phù Tang Thần Thụ?

Một vị Tộc lão đánh bạo hỏi:

- Cây Thần thụ này, ngay cả Thần Đế đại lão gia cũng không thể hoàn toàn thôi động. Toàn tộc chúng ta tế tự, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát huy ra một hai phần uy năng mà thôi!

Những Tộc lão còn lại, kể cả đương đại Tộc trưởng Kim Ô thị Kim Diệu Hiền cũng có nghi hoặc đồng dạng. Vừa rồi bọn họ triều bái Phù Tang Thần Thụ, chính là hy vọng có thể thôi động một hai phần uy năng của Phù Tang Thần Thụ, nhân cơ hội phá địch, cũng chưa từng hy vọng xa vời có thể một kích hoàn toàn tiêu diệt toàn bộ địch nhân cả!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Phù Tang Thần Thụ, nhàn nhạt nói:

- Cây Thần thụ này, là Tiên Thiên Linh Căn do tổ tiên ta lưu lại, ta tự nhiên có thể thôi động!

- Tiên Thiên Linh Căn do tổ tiên lưu lại?

Đám người Tộc trưởng Kim Ô thị Kim Diệu Hiền đều là hai mặt nhìn nhau, không hiểu ý hắn. Vừa rồi Chung Nhạc ở trong biển lửa đã biến thành Phục Hy, chỉ là thân thể hắn bị hỏa quang che khuất, bọn họ cũng nhìn không rõ ràng.

Bất quá, Chung Nhạc nói Phù Tang Thần Thụ là đồ vật của tổ tiên hắn, lại khiến cho trong lòng các vị Tộc lão này đều lo lắng không thôi, lo lắng Chung Nhạc sẽ mang cây Thần thụ này đi mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio