Nhân Đạo Chí Tôn

chương 1802: bất diệt kêu gọi (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ta cảm thấy có khả năng là ý niệm của Chư Đế quá mức thuần túy, cho nên mới khiến cho Âm Ma không thể sinh ra!

Hồn Đôn Vũ nói:

- Những tồn tại Đế cấp, ý niệm của bọn họ đều đã được mài dũa vô cùng tinh thuần, đạo tâm sạch sạch sẽ sẽ không nhiễm chút bụi bậm, tuyệt đối là cao cao tại thượng, làm sao có thể sinh ra Âm Ma chứ? Nếu có thể sinh ra Âm Ma, vậy thì đám Âm Ma kia chỉ sợ cũng vô cùng cường đại!

- Cũng có đạo lý!

Chung Nhạc gật đầu. Trước đây, trong thời đại Phục Mân Đạo Tôn, trong Đế Táng Thiên có không chỉ một vị tồn tại Đế cấp từng đi ra Luân Hồi Táng Khu, đi tới bái kiến Phục Mân Đạo Tôn, tham dự vào trong đại thịnh sự hoàn thiện Lục Đạo Luân Hồi.

Điều này nói rõ, Đế Táng Thiên cũng không phải hỗn loạn giống như tám trọng thiên phía trước vậy. Tồn tại trong Đế Táng Thiên đã không còn là Âm Ma đơn thuần trên mặt ý nghĩa nữa, cũng không phải là đám Thiên Vương như Cực Lạc Thiên Vương, Thiên Hồn Thiên Vương có khả năng sánh ngang.

Bọn họ đã trở thành Đại Đế có thể tham dự thiết kế Lục Đạo Luân Hồi, có thể xưng đạo hữu với Phục Mân Đạo Tôn. Chỉ đơn thuần từ điểm này, đã ném đám Thiên Vương đẳng cấp như Cực Lạc Thiên Vương ra không biết bao xa rồi.

- Không biết nơi này còn có di lưu của Đại Đế Thượng Cổ hay không?

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ.

Không gian Đế Táng Thiên cực kỳ rộng lớn, hạo hãn vô bờ, lần này Chung Nhạc cũng không nóng lòng xuyên qua Đế Táng Thiên, trái lại bắt đầu dạo chơi các nơi trong Đế Táng Thiên.

Cấu tạo của Đế Táng Thiên phảng phất như là từng tòa từng tòa đại mộ vậy. Từ xa nhìn lại, quần sơn như từng tòa từng tòa mộ phần. Đi tới phụ cận, có thể cảm thụ được một cỗ ba động thâm thúy. Đó là địa phương mai táng Tàn hồn, Tàn linh của tồn tại Đế cấp.

- Nếu một ngày kia, những tôn Đế này có thể tụ tập lại Tàn hồn và Tàn linh, phục sinh trở lại, vậy sẽ xuất hiện tình huống gì?

Chung Nhạc dò hỏi Hồn Đôn Vũ.

Hồn Đôn Vũ suy tư trong chốc lát, nói:

- Loạn thế!

Chung Nhạc nhất thời trầm mặc.

Mộ phần ở nơi này thật sự rất nhiều rồi. Từ cổ chí kim có không biết bao nhiêu tồn tại Đế cấp đã tan thành mây khói, hồn phi phách tán. Nếu một ngày kia, đám Tàn hồn, Tàn linh Đại Đế này phục sinh, sợ rằng quả thật là một trận đại loạn thế, sẽ có thêm vô số trận phân tranh diễn ra.

Hồn Đôn Vũ mỉm cười, nói:

- Thật ra, cảnh tượng mà Cực Lạc Thiên Vương miêu tả rất tốt. Bất luận linh hồn gì sau khi chết đi, Hồn quy thiên địa, Linh cũng tiêu tán, ở nơi này gây dựng lại, biến thành từng khỏa từng khỏa hạt giống sinh mệnh, diễn biến thành từng cái từng cái sinh mệnh mới, không mang theo bất luận đồ vật gì của kiếp trước. Như vậy chẳng phải là tốt lắm sao?

Chung Nhạc cũng gật đầu, nói:

- Cực Lạc Thiên Vương miêu tả hẳn là một trạng thái lý tưởng. Chúng ta đi tới nơi này, nhìn thấy chỉ là tình cảnh so với Địa Ngục còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần, vẫn chưa nhìn thấy thứ tốt mà hắn đã miêu tả. Cực Lạc Thiên Vương chỉ là đang dối gạt chúng ta mà thôi!

Hồn Đôn Vũ nhìn về phía một trọng thiên cuối cùng, nói:

- Nói không chừng, trạng thái lý tưởng mà hắn đã nói kia, chính là ở trong trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu thì sao? Chúng ta đi vào trong đó xem một lần liền biết!

Chung Nhạc lắc lắc đầu. Nếu trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu tốt đẹp đúng như những gì Cực Lạc Thiên Vương miêu tả vậy, vậy Phục Mân Đạo Tôn cũng sẽ không cần giết chết Táng Địa Thần Vương, cướp đoạt Linh căn thứ chín rồi.

Mục đích Phục Mân Đạo Tôn cướp đoạt Linh căn thứ chín, cũng là vì để cho toàn thể vũ trụ trở thành một chỉnh thể Lục Đạo Luân Hồi, khiến cho linh hồn sau khi chết toàn bộ đều có chỗ quy chúc cuối cùng.

- Ta muốn tìm kiếm một chút, nhìn một chút xem Phục Hy thị ta có Tàn hồn, Tàn linh vị Đại Đế nào táng thân ở trong này hay không?

Hắn nhẹ giọng nói.

Từ lúc Thượng Cổ bắt đầu cho tới hiện tại, Phục Hy thị đã sản sinh ra trăm ngàn vị tồn tại Đế cấp. Bất quá, ở trong Hư Không Giới, Chung Nhạc chỉ thấy được Linh của hai mươi hai tôn Thiên Đế mà thôi.

Những Đế linh Phục Hy thị còn lại cũng không ở trong Hư Không Giới, điều này khiến cho trong lòng hắn có một loại dự cảm xấu.

Hồn Đôn Vũ đi theo sau lưng hắn. Hai người dạo chơi không có mục đích trong phiến nghĩa trang hạo hãn vô biên này, sưu tầm khắp nơi. Đột nhiên, Chung Nhạc chợt nghe được một đạo thanh âm truyền tới, tựa hồ là từ sâu bên trong thời không cổ lão phát ra. Trong lòng hắn khẽ động, vội vàng tăng nhanh bước chân theo thanh âm mà đi.

- Bất Diệt Thần Thức!

Trong Thức hải hắn, ngữ khí Tân Hỏa kinh ngạc, thất thanh nói:

- Là Bất Diệt Thần Thức! Là thanh âm của tên gia hỏa Ký Tiết Đế kia!

- Là thanh âm của Ký Tiết Đế?

Trong lòng Chung Nhạc chấn động, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.

Tân Hỏa vừa mừng vừa sợ, mỉm cười nói:

- Ta đã từng nói với lão tiểu tử này, tu luyện Bất Diệt Thần Thức cái rắm tác dụng gì cũng không có. Nhục thân không còn, linh hồn vào hư không, thần thức vĩnh tồn thế gian thì có ích lợi gì chứ? Không nghĩ tới, lão tiểu tử này vậy mà đã tu luyện tới một bước này. Hắn khi nào đã đi tới nơi này, lạc ấn Bất Diệt Thần Thức của chính mình vào nơi này? Lão gia hỏa này, rốt cuộc đã chơi đùa cái quỷ gì ở nơi này?

Chung Nhạc một trận không nói gì. Ký Tiết Đế trước đây cũng là một đời Kẻ thừa kế Tân Hỏa, là người đã khai sáng ra công pháp Bất Diệt Thần Thức, đã phát huy tinh thần lực của Phục Hy thị tới mức tận cùng.

Sau khi hắn tu luyện đại thành, liền tìm cho Tân Hỏa một Kẻ thừa kế mới, bởi vậy có một số việc hắn đã làm, ngay cả Tân Hỏa cũng không biết. Bất quá, đường đường một đời Thiên Đế, lại bị Tân Hỏa gọi là lão tiểu tử, khiến cho Chung Nhạc cũng có chút dở khóc dở cười.

- Không biết đợi tới lúc sau khi ta già chết, hắn sẽ nói với Kẻ thừa kế hậu thế ta là lão tiểu tử hay là con trâu giống Chung Sơn thị đây?

Bất Diệt Thần Thức ở không gian sâu bên trong Đế Táng Thiên không ngừng chấn động, tản mát ra ba động như có như không, hấp dẫn hắn đi tới.

Hai người Chung Nhạc đi tới một lúc thật lâu. Chung Nhạc cảm thấy đạo Bất Diệt Thần Thức kia càng lúc càng mạnh. Thậm chí ngay cả Hồn Đôn Vũ cũng đã cảm ứng được một cỗ thần thức đáng sợ đang ba động, đang kêu gọi, tựa hồ như đang kêu gọi cái gì vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio