Nhân Đạo Chí Tôn

chương 1807: táng thiên (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn đột nhiên dừng chân lại, cao giọng quát lớn:

- Móc Phân Thần Vương, còn không mau hiện thân?

- Con mẹ ngươi chứ ở đó Móc Phân Thần Vương!

Xa xa phía trước, một chiếc Cổ thuyền chở phân dừng lại. Một tôn Tiên Thiên Ma Thần hình dung tuấn mỹ từ đuôi thuyền đứng dậy, mặt đầy tức giận, tay cầm xẻng xúc phân, cả giận nói:

- Tử thi! Chó chết! Có giỏi ngươi lại kêu một lần nữa thử xem?

Vết sẹo trên mặt Táng Đế không ngừng run rẩy, hiển nhiên là đang cố gắng nhịn cười, cao giọng nói:

- Móc Phân Thần Vương, Phục Hy đã tới rồi!

Tôn Tiên Thiên Ma Thần tuấn mỹ kia nhất thời kinh hãi, vội vàng quăng xẻng xúc phân trên tay xuống, thất thanh nói:

- Ngươi không lừa gạt ta đó chứ? Phục Hy sớm đã diệt tuyệt rồi, như thế nào có khả năng lại xuất hiện nữa? Ngươi chẳng lẽ là muốn lừa gạt ta sao?

Táng Đế mỉm cười, nói:

- Ta lừa gạt ngươi làm gì? Ba tôn Thần Vương Thái Cổ bọn Tiên Thiên Tà Đế, Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Thần Đế cũng đã phái sứ giả của chính mình tới đây. Ngươi cảm thấy bọn họ cũng sẽ lừa gạt ngươi sao?

Tôn Tiên Thiên Ma Thần tuấn mỹ kia vừa mừng vừa sợ, đột nhiên lớn tiếng khóc rống lên, nước mắt chảy như mưa, nức nở nói:

- Móc phân suốt mười vạn năm, hiện tại rốt cuộc công đức viên mãn! Ta sắp sửa được giải thoát rồi! Đại huynh, ngươi cũng sắp sửa phục sinh trở lại rồi!

Đám người Phong Vô Kỵ hai mặt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ:

- Tôn Tiên Thiên Ma Thần này cực kỳ cường đại, thực lực hoàn toàn viễn siêu những Ma Thần khác, vì sao lại lấy cái danh hào Móc Phân Thần Vương cổ quái như vậy?

Tôn Tiên Thiên Ma Thần tuấn mỹ kia đưa tay lau nước mắt, nhìn về phía Táng Đế, cười lạnh nói:

- Tử thi, lần này ngươi tới đây chẳng lẽ là muốn nhờ ta dẫn đường, dẫn theo các ngươi đi vào trong đó sao?

Táng Đế gật đầu, nói:

- Không sai! Đường đi ở trong này, chỉ có ngươi là quen thuộc nhất. Không có ngươi dẫn đường, sợ rằng chúng ta nửa bước cũng khó đi!

- Năm xưa ngươi cũng là một vị tồn tại nổi danh lừng lẫy, lại trở thành chó săn của vị tồn tại kia, hiện tại lần này tới đây, tất nhiên là phụng ý tứ của vị tồn tại kia a?

Tôn Tiên Thiên Ma Thần tuấn mỹ kia cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta làm sao biết ngươi có phải là đánh chủ ý đại huynh ta hay không?

Táng Đế cười lạnh một tiếng, nói:

- Móc Phân Thần Vương…

- Phi!

Tôn Tiên Thiên Ma Thần tuấn mỹ kia nhất thời giận dữ, mắng lớn:

- Ta gọi là Táng Linh Thần Vương! Mặc dù không phải là Thần Vương Thái Cổ, nhưng cũng là Thần Vương Viễn Cổ, chỉ bất quá bởi vì phục sinh đại huynh, lúc này mới móc phân suốt mười vạn năm! Nếu ngươi còn dám gọi ta như vậy nữa, ta sẽ liều mạng với ngươi!

Táng Đế vội vàng sửa lời, nói:

- Táng Linh Thần Vương, lần này ta tới đây cũng không phải là đánh chủ ý đại huynh ngươi. Nếu ta thật muốn đánh chủ ý hắn, chỉ cần trực tiếp giết chết gã Phục Hy này chẳng phải là sẽ có thể làm được rồi sao? Lần này ta tới đây, cũng là chỉ muốn chứng kiến Táng Địa Thần Vương phục sinh mà thôi!

Trong lòng Táng Linh Thần Vương mười phần không tin. Trong mắt Táng Đế lóe lên tử quang, nói:

- Ngươi không tin ta cũng không sao! Bất quá, đám Thiên Vương của tám trọng thiên còn lại cũng đều đã đi tới nơi này. Bọn họ tuyệt cũng không phải người lương thiện gì. Ngươi hẳn là biết được tồn tại sau lưng bọn họ là ai. Ngươi có thể đối phó được bọn họ sao?

Táng Linh Thần Vương không khỏi rùng mình một cái. Táng Đế tiếp tục nói:

- Chỉ có liên thủ với ta, ngươi mới có thể bảo đảm đại huynh ngươi phục sinh. Nếu đã như vậy, sao ngươi còn không dẫn đường, để cho chúng ta tiến vào trong đó?

Táng Linh Thần Vương thoáng chần chừ một chút, chiếc Cổ thuyền từ từ bay về phía đám người Táng Đế, nói:

- Các ngươi lên trên thuyền của ta, ta dẫn các ngươi tiến vào là được!

Cặp mày đám người Phong Vô Kỵ nhất thời nhíu chặt, nhìn chiếc thuyền lớn chất đầy huyết phân kia, trong lòng có chút không quá tình nguyện.

- Đừng ngại dơ bẩn! Huyết phân này chính là tinh hoa thiên địa, là do linh hồn luyện thành, là Linh đan đại diệu, diệu dược vô thượng, cũng là điểm then chốt để đại huynh ta phục sinh!

Táng Linh Thần Vương nhìn thấu sắc mặt của mọi người vào trong mắt, nói:

- Thối đúng là thối một chút! Bất quá, nó quả thật là thứ tốt. Năm xưa, Phục Mân Đạo Tôn phá hủy nơi này, cũng may ta còn sống sót một mạng, bằng không đại huynh liền không có cơ hội phục sinh rồi! Tử thi, ta chỉ có thể mang các ngươi đi tới phía trước gốc Linh căn kia, lại đi vào trong nữa chính là khu vực thần thông của Phục Mân Đạo Tôn phong tỏa, ngay cả ta cũng không vào được. Duy nhất có thể khiến cho thần thông của Phục Mân Đạo Tôn mất đi hiệu lực, chỉ có Phục Hy! Ngươi khẳng định gã Phục Hy này thật sự đã tới chứ? Nếu ngươi dám lừa gạt ta, ta khiến cho ngươi chết ở trong đó!

o0o

Có Táng Linh Thần Vương dẫn đường, đám người Táng Đế tự nhiên là gặp dữ hóa lành, một đường không tai không nạn. Dọc theo đường đi, từng chiếc từng chiếc Cổ thuyền chở phân bay tới. Trên thuyền là đám Ma vật kỳ quái đầu mọc song giác, hẳn là thuộc hạ của Táng Linh Thần Vương, thực lực cũng đều cực kỳ cường đại.

Từng chiếc từng chiếc thuyền chở phân phát ra mùi hôi thối ngất trời, không ngừng tránh né những hiểm địa trong Táng Thiên, chạy về phía địa phương phần rễ của gốc Linh căn thứ chín rơi xuống. Mùi hôi thối kia khiến cho tất cả mọi người vô cùng khó chịu. Chẳng biết tại sao Táng Linh Thần Vương lại muốn vận chuyển nhiều huyết phân như vậy.

Trên đường đi mặc dù không có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng rất nhiều cơ duyên cũng bởi vậy mà bỏ qua. Bọn họ nhìn thấy trong hồ nước và hải dương do Thiên huyết chảy xuống hình thành có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, huyễn lệ nhiều vẻ, hẳn đều là Thần dược, hơn nữa còn là Thần dược từ trong Thiên huyết sinh ra, mặc dù không bằng được Thánh dược, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu.

Những vết thương trên bầu trời là vết thương do Thiên tồn tại đẳng cấp này lưu lại, mà Thần dược từ trong huyết dịch của Thiên sinh ra, khẳng định không phải là phàm vật.

Có Táng Linh Thần Vương dùng thuyền chở đi, mặc dù rất an toàn, nhưng cũng không cách nào đi tới nơi đó hái lấy những cây Thần dược kia.

Trong lòng đám người ngứa ngáy khó chịu, cho dù là Táng Đế cũng có chút đỏ mắt. Hắn mặc dù là Chúa tể của trọng thiên thứ chín, nhưng ngày thường cũng khó có thể đi vào nơi này. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Táng Linh Thần Vương, nếu hắn tiến vào nơi này, liền sẽ bị Táng Linh Thần Vương ngăn cản.

Nhưng hiện tại là một cơ hội khó được, nếu tay không mà về, đó chính là vào bảo sơn mà tay không trở về rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio