Nhân Đạo Chí Tôn

chương 1828: cướp đoạt linh căn (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hóa Hồn, Cực Lạc, Tam Hồn, Tam Linh, Đại Xích, Động U… bọn họ còn có thể phục sinh sao?

Trí Tuệ Thiên Vương dõi mắt nhìn về phía Luân Hồi Táng Khu đã biến thành một mảnh bình địa, thấp giọng lẩm bẩm.

Lần này không giống ngày xưa. Lần trước khi Phục Mân Đạo Tôn đi tới nơi này, bọn họ chỉ là bị dư ba thần thông ảnh hưởng tới, khiến cho tất cả bọn họ cơ hồ đã chết đi một lần. Bất quá, lần tử vong kia, bọn họ còn có thể phục sinh trở lại dựa vào sự kỳ diệu của Luân Hồi Táng Khu.

Mà lần này bất đồng, lần này bọn họ chính là ở ngay tại trung tâm thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, linh hồn vỡ nát, ngay cả đại đạo cũng đều bị gạt bỏ không còn một mảnh, Thánh địa của mười trọng thiên cũng bị san thành bình địa.

Dưới tình huống này, bọn họ còn có thể phục sinh sao?

Đám người Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Tà Đế nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên. Đám Tinh vân, Tinh vực do Linh căn thứ chín Luân Hồi Đằng biến thành lúc này giống như thủy triều ba động, đang điên cuồng phóng vọt về phía trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu.

Một màn này phảng phất như có một con Cự quái đang nuốt trôi cầu vồng vậy, không ngừng hút đi phiến Tinh vực kia, vô cùng bao la hùng vĩ.

- Trở về! Luân Hồi Đằng sắp sửa phục sinh rồi!

Đám người Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế lập tức quay ngược trở lại, điên cuồng phóng về phía địa phương dòng linh quang rơi xuống kia.

Tương Vương cũng lập tức mang theo Hồn Đôn Vũ giết về phía đám người, trong lòng thầm nói một tiếng xui xẻo. Lần này hắn đã bị Chung Nhạc lừa gạt không nhỏ, lôi kéo hắn vào trong trận phân tranh quan hệ tới Thần Vương Thái Cổ và Thiên, Hỗn Độn cùng với Đạo Thần này, khiến cho trong lòng hắn cảm thấy không tốt.

Hắn vốn dĩ định làm cao nhân thân ở thế ngoại, mặc dù có giao tình, sâu xa khá sâu với Phục Hy thị, cũng từng hỗ trợ lẫn nhau rất nhiều vạn năm, nhưng hắn thật sự không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.

Bất quá, đám người Tiên Thiên Tà Đế nói cũng không sai. Nếu đã bước một chân vào trong vũng nước đục, vậy thì không phải do hắn nữa rồi. Nếu mãi cứ co đầu rút đuôi, sợ rằng tương lai tới ngày thanh toán, hắn sẽ không có trái cây tốt để ăn.

Hắn có thể tránh thoát đại kiếp diệt vong của Thời đại Địa Kỷ, chưa chắc đã có thể tránh thoát một trận đại kiếp khác.

Tương Vương liều mạng, ra sức chém giết với đám người Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế, thương thế cũng càng nặng hơn, nhưng đám người Tiên Thiên Ma Đế cũng đã bị hắn kéo chậm bước chân.

- Ta đã cảm giác được một trận kiếp nạn hủy diệt sợ rằng không thua kém Thời đại Địa Kỷ sắp sửa hàng lâm, khiến cho trong lòng ta hãi hùng khiếp vía!

Trong lúc đang liều mạng chém giết, Tương Vương đột nhiên kinh hồn bạt vía, có một loại dự cảm khó hiểu. Hắn tinh thông số học, phương diện năng lực thôi diễn tuyệt không thua kém Tiên Thiên Bát Quái của Chung Nhạc, hơn nữa, đối với tương lai của chính mình cũng có một loại lực cảm nhận kỳ diệu, cảm ứng trước được nguy hiểm.

Đây là một trận kiếp số, một trận đại kiếp số thổi quét hết thảy. Sợ rằng ngay cả Đạo Thần cao cao tại thượng cũng khó mà tránh khỏi, nhất định phải rơi vào trong kiếp.

Thậm chí ngay cả bản thân Tương Vương, cũng dự cảm thấy chính mình sợ rằng sẽ có khả năng vẫn lạc.

- Khó trách đám người Thiên, Hỗn Độn và Hắc Đế, Bạch Đế lại chịu khó như vậy, sớm đã bố trí. Bọn họ đứng cao hơn ta, nhìn cũng xa hơn ta. Nếu ta vẫn tiếp tục trốn đi, sợ rằng tới lúc đó sẽ chạy trời không khỏi nắng!

o0o

Ở xa xa, Phong Vô Kỵ thoáng chần chừ một chút, đang định kêu gọi La lão và Anh Như giết trở lại. Nhưng Táng Đế đã phóng xuất Lăng Tử Thủ từ trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình ra, lắc đầu nói:

- Vô Kỵ tiên sinh, không cần đi nữa!

Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ động, vội vàng dừng bước lại, khom người tạ ơn Táng Đế, nói:

- Đa tạ vừa rồi Táng Đế đã bảo hộ an nguy của chúng ta! Trên dưới Bích Lạc Cung vô cùng cảm kích. Nhưng sao Táng Đế không truy sát trở về, cướp đoạt gốc Linh căn kia?

Táng Đế lắc lắc đầu, mỉm cười nói:

- Ta cứu các ngươi, bất quá chỉ là trả lại cho Thiên một cái nhân tình mà thôi. Hơn nữa, mục đích của ta đã đạt thành, cứu các ngươi cũng chỉ là thuận tay mà làm!

- Mục đích đã đạt thành?

Phong Vô Kỵ có chút không hiểu, nói:

- Hiện tại gốc Linh căn kia đã rơi vào trong tay Phục Hy, sao Táng Đế lại nói mục đích đã đạt thành? Mục đích của vị tiền bối sau lưng Táng Đế kia không phải là cướp đoạt gốc Linh căn kia sao?

- Không phải!

Táng Đế cất bước rời khỏi trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu, nói:

- Không phải đơn thuần là cướp đoạt Linh căn thứ chín!

Trong lòng Phong Vô Kỵ nhất thời căng thẳng, vội vàng đuổi theo, khẩn thiết nói:

- Kính xin tiền bối chỉ điểm!

- Chủ thượng ta phân phó ta trấn thủ nơi này, mục đích có ba cái. Thứ nhất, phục sinh Linh căn thứ chín! Thứ hai, phục sinh Táng Địa Thần Vương! Thứ ba, giao Linh căn thứ chín vào trong tay Phục Hy!

Táng Đế mỉm cười, nói:

- Mặc dù trong này đã phát sinh một chút ngoài ý muốn nho nhỏ, ý thức của hai tôn Thần Vương Táng Địa và Táng Linh không ngờ đã dung hợp lại với nhau, biến thành một người. Bất quá, Táng Địa Thần Vương cũng tính là đã sống lại, chỉ có một chút chênh lệch nho nhỏ với mục đích của ta, không ảnh hưởng tới toàn cục. Hiện tại ta đã đại công cáo thành, có thể công thành thoái thân, chờ đợi lịch sử quay trở về quỹ đạo vốn có của nó rồi!

Phong Vô Kỵ khẽ nhíu mày, lúng ta lúng túng nói:

- Vị tồn tại sau lưng tiền bối kia là Đạo Thần sao? Xin hỏi vì sao Đạo Thần lại muốn trợ giúp Phục Hy thị, giao Linh căn thứ chín vào trong tay hắn?

Bọn họ đi tới trọng thiên thứ chín của Táng khu, dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy bốn phía một mảnh hoang liêu, tất cả mọi thứ ở nơi này đều đã bị phá hủy, không còn sót lại chút gì. Cho dù là con cháu hậu đại của Táng Đế toàn bộ cũng đều đã tử vong.

Táng Đế khẽ nhíu mày, nhìn về phía địa phương Đế táng của Chư Đế Phục Hy thị. Đám mộ phần ở nơi đó cũng đều đã bị bình định. Sau đó, cặp mày hắn khẽ giãn ra, nửa cười nửa không nói:

- Ngươi cảm thấy đạt được Linh căn thứ chín là chuyện tốt sao? Thật ra, mục đích chân chính của Thiên sao không phải là phục sinh Linh căn thứ chín, sau đó giao cho gã Phục Hy này chứ?

Phong Vô Kỵ nhất thời ngẩn ngơ, có chút không hiểu. Vị Đạo Thần sau lưng Táng Đế muốn giao Linh căn thứ chín cho Chung Nhạc, đã là vượt qua dự liệu của hắn rồi. Mà Thiên cũng dự định giao Linh căn thứ chín cho Chung Nhạc, cái này lại càng thêm không thể tưởng tượng nổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio