Nhân Đạo Chí Tôn

chương 1918: diệu đế (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn vung tay lên một cái, chỉ thấy một kiện Đế binh kỳ quái xuất hiện. Đó là bảy đạo bánh răng. Bảy đạo bánh răng gắn liền với nhau, không ngừng xoay chuyển. Đám răng nhọn kia phảng phất như là từng cái từng cái cá thể độc lập, khi thì từ trên một đạo bánh răng dịch chuyển tới trên một đạo bánh răng khác. Bảy đạo bánh răng không ngừng biến hóa, kẽo kẹt kẽo kẹt chuyển động.

Nhưng cẩn thận nhìn kỹ, lại có thể nhìn thấy càng nhiều bảy đạo bánh răng rất nhỏ đã cấu thành từng cái từng cái răng nhọn. Đám răng nhọn của bảy đạo bánh răng rất nhỏ kia lại là do bảy đạo bánh răng càng thêm rất nhỏ cấu thành, tầng tầng phân chia, vô cùng vô tận, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.

Đám bánh răng vô cùng nhỏ bé kia đang xoay tròn biến ảo, khiến cho người ta đầu váng mắt hoa.

Ánh mắt lão giả kia chớp động, nói:

- Kiện bảo vật này của ta gọi là Thất Đạo Luân, là do lão phu trong những năm qua bế quan tiềm tu, tìm hiểu ra một điểm môn đạo đối với Thất Đạo Luân Hồi đã chế tạo ra. Thiên Thừa Tướng dám tiến vào Thất Đạo Luân của ta đi một vòng không?

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Nếu đã là đạo huynh đưa ra đề nghị đánh cuộc, sao không phải là ta ra đề, đạo huynh tới giải đề chứ?

Bộ dáng lão giả kia giống như đã sớm định liệu trước, mỉm cười nói:

- Cũng được! Ta dù sao cũng là một tôn Đế, cũng không muốn mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ. Ngươi cứ việc ra đề mục đi!

Lúc này, giữa sân đấu, Phong Hoài Ngọc dùng bị thương làm điều kiện, rốt cuộc đã đánh bại được đối thủ.

Chung Nhạc đứng dậy, nói:

- Xin hỏi họ tên của đạo huynh?

Lão giả kia thoáng chần chừ một chút, nói:

- Ta đã không dùng tên thật một đoạn thời gian rất dài rồi, kẻ biết được tên họ của ta cũng không còn lại bao nhiêu, thiên hạ chỉ biết đạo hiệu Đế cảnh của ta mà thôi. Ngươi cứ gọi ta là Diệu Đế đi!

Chung Nhạc để cho Phong Hoài Ngọc đi tới bên cạnh chính mình, dưới chân dẫm nhẹ một cái, nhất thời ngoài miếu vang lên trận trận Đạo âm nổ vang, mỉm cười nói:

- Ta dẫm xuống một cước này, đã bày ra một tòa trận pháp ở bên ngoài miếu của Diệu Đế đạo huynh. Nếu Diệu Đế đạo huynh có thể dùng cảnh giới Tạo Vật Cảnh đi ra ngoài, vậy xem như ta đã thua rồi. Ta dẫn theo đồ nhi tới Tử Vi, Diệu Đế đạo huynh cứ việc phá trận. Chỉ cần phá giải được trận pháp, bất cứ lúc nào cũng có thể đi tới giết ta!

Hắn dẫn theo Phong Hoài Ngọc đi ra tòa miếu nhỏ, leo lên Thiên Dực Cổ Thuyền, chiếc Cổ thuyền phá không bay đi.

Lão giả Diệu Đế kia đi ra khỏi miếu nhỏ, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài, lại không nhìn thấy bất luận trận pháp gì, trong lòng nghi hoặc:

- Lẽ nào hắn đã gạt ta?

Hắn đi ra ngoài tòa miếu nhỏ, vẫn như cũ không nhìn thấy bất luận trận pháp gì, không khỏi mỉm cười, nói:

- Thiên Thừa Tướng vẫn là quá gian xảo rồi, gạt ta nói là có trận pháp để cho ta phá trận, chính mình lại bỏ chạy như một làn khói. Hắn không chạy thoát được! Các đệ tử, các ngươi lưu thủ nơi này, ta đuổi theo truy sát, giết chết hắn, hồi báo sư ân của Tiên Thiên Thần Đế!

Đám đệ tử nhao nhao khom người xưng vâng.

Diệu Đế lập tức phóng người đuổi theo, không bao lâu đã nhìn thấy Thiên Dực Cổ Thuyền, lập tức giết về phía trước, không nói lời nào đã thống hạ sát thủ, giết chết Chung Nhạc, chỉ lưu lại Phong Hoài Ngọc, sau đó một đường trở về.

- Hiện tại xem như đã báo đáp sư ân rồi!

Diệu Đế cười ha hả, cầm theo cái đầu của Chung Nhạc quay trở về miếu nhỏ, ném cái đầu của Chung Nhạc cho một gã đệ tử, nói:

- Ngươi tức khắc đi tới Thần Đế Cung, hiến thủ cấp của Thiên Thừa Tướng cho Thần Đế. Nhất định phải cung kính một chút, hắn dù sao cũng là sư tôn của ta!

Gã đệ tử kia đón lấy thủ cấp của Chung Nhạc, bỏ vào trong một cái hộp, lập tức lên đường đi tới Thần Đế Cung. Thực lực của gã đệ tử này phi phàm, cũng là một tôn Tạo Vật Chủ. Với tốc độ của hắn, chỉ cần bảy tám năm đã có thể đi tới Thần Đế Cung. Nhưng chuyến đi này của hắn lại tới mấy chục năm mới quay trở lại, trong tay vẫn còn cầm cái hộp chứa thủ cấp của Chung Nhạc.

Trong lòng Diệu Đế còn đang nghi hoặc, gã đệ tử kia đã dâng cái hộp lên, nói:

- Sư tôn, hơn ba mươi năm qua, ta đều đang phi hành trong tinh không, không thể tìm được vị trí của Thần Đế Cung. Đệ tử chỉ sợ là đã lạc đường! Những nơi đệ tử đi tới, không gian hoàn toàn xa lạ, không nhìn thấy bất luận một khỏa tinh tú quen thuộc nào!

Diệu Đế nhất thời kinh ngạc, vội vàng mở cái hộp ra. Chỉ thấy cái đầu của Chung Nhạc vẫn còn ở trong hộp. Đột nhiên, cái đầu kia chợt mở mắt ra, mỉm cười nói:

- Diệu Đế đạo huynh, ngươi đã phá trận rồi sao?

Sắc mặt Diệu Đế đại biến, vội vàng cầm theo cái đầu của Chung Nhạc, chạy ra ngoài miếu, đảo mắt quan sát bốn phía, quát lớn:

- Ở đâu ra trận pháp? Không có trận pháp, bảo ta làm sao phá trận?

- Ngươi thua rồi!

Cái đầu Chung Nhạc lạnh nhạt nói:

- Ngươi có thể thi triển ra toàn bộ lực lượng của ngươi phá trận!

Trên trán Diệu Đế toát ra mồ hôi lạnh, trên cổ nổi lên gân xanh, mặt già không nhịn được, cười lạnh nói:

- Ngươi nói ta không phá được, ta hết lần này tới lần khác phá cho ngươi xem!

Hắn ngồi xếp bằng xuống bên ngoài miếu nhỏ, đau khổ thôi diễn xem trận pháp rốt cuộc ở nơi nào. Trôi qua hơn mười năm, hắn vẫn hoàn toàn không đạt được bất cứ điều gì. Hắn đột nhiên phóng người bay thẳng lên không trung, lao thẳng về phía trước. Một lần bay này chính là mấy chục năm, nhưng vẫn không thể bay tới điểm cuối của tinh không!

- Có trận pháp! Quả thật có trận pháp! Trận pháp rốt cuộc ở đâu? Hắn chỉ giẫm một cước, bày trận trong một cước, trận pháp nhất định cũng ở phụ cận tòa miếu nhỏ của ta, bao phủ tòa miếu của ta. Tòa trận pháp này sẽ không quá nghiêm mật… Rốt cuộc là ở đâu?

Hắn lập tức bay ngược trở lại, mất thêm mấy chục năm mới trở về tới tòa miếu nhỏ, kiểm tra tinh tượng vận chuyển bốn phía. Chỉ thấy tinh tượng vận hành rất có quy luật, đều là vận chuyển xung quanh tòa miếu nhỏ. Tinh thần Diệu Đế đại chấn, nhất thời biết rõ quả thật là có một tòa trận pháp đã bao phủ nơi này, chỉ là chính mình không thể nhìn thấy, không thể phá giải, cũng không thể bay ra khỏi trận pháp được.

- Trận pháp thật kỳ diệu!

Hắn ngồi xuống trong miếu tinh tế nghiên cứu, không quan tâm tuế nguyệt. Đột nhiên, có một ngày đám đệ tử chợt thức tỉnh hắn lại:

- Sư tôn, đã qua một ngàn năm rồi, đại… đại nạn của ngài đã tới!

- Đã qua một ngàn năm rồi?

Diệu Đế đột nhiên tỉnh ngộ lại, run run rẩy rẩy nói:

- Ta đã ngồi ở nơi này một ngàn năm rồi?

- Đúng vậy, sư tôn!

Rất nhiều đệ tử trong miếu quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn:

- Cung tiễn sư tôn, Linh về Hư Không!

Diệu Đế đảo mắt nhìn xung quanh thân thể chính mình, chỉ thấy tầng tầng mộ khí nặng nề, tuổi thọ của chính mình bất tri bất giác đã hao hết, Nguyên thần đang suy kiệt, không sai biệt lắm đã tới điểm cuối, lại trì hoãn thêm nữa sẽ liền hồn phi phách tán.

- Ta thua rồi! Thua một cách thảm hại! Bất quá, đệ tử của ta không thể bị vây ở nơi này. Ta sẽ dùng toàn bộ lực lượng cuối cùng của chính mình đưa các ngươi ra ngoài!

Diệu Đế đứng dậy, vận khởi toàn bộ pháp lực cuối cùng. Một cỗ Đế uy khủng bố từ trong tòa miếu nhỏ bạo phát bốn phía. Nhất thời, không gian vũ trụ gần như khôn cùng bên ngoài chợt yên diệt biến mất, rất nhiều tinh tú cổ lão xuất hiện. Đó mới là không gian Vũ trụ Cổ lão chân chính.

Diệu Đế ngồi xếp bằng ở đó, nhìn ra phía ngoài miếu, chỉ thấy một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền vẫn còn đang ở đó, còn chưa có đi xa.

- Ngươi dùng Trụ Quang Luân tăng nhanh tốc độ thời gian, lại dùng Không Gian Luân vây khốn chúng ta trong này? Đúng rồi! Ngươi vẫn chưa đi xa, đã khiến cho ta hao tổn tới chết trong năm tháng…

Diệu Đế xoay đầu lại, mỉm cười nói với đám đệ tử của chính mình:

- Không cần trả thù! Hắn đã biến một khoảnh khắc thành ngàn năm! Vi sư đạo hạnh không bằng hắn, các ngươi cả đời cũng không bằng được hắn! Hắn là một Phục Mân Đạo Tôn thứ hai…

Hắn vừa dứt lời, liền đột ngột qua đời, hồn quy hư không.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio