Nhân Đạo Kỷ Nguyên

chương 34: cùng dưới một bầu trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: quantl

Cờ trước Bất Tử Cung cũng không thể gọi là cờ được mà phải gọi là phiên. Trên lá cờ thêu hình Phượng Hoàng bay lượn trên chín tầng trời, tư thái xinh đẹp, ánh mắt tựa như quan sát chúng sinh. Giờ phút này lá cờ trên cọc đã không còn quan trọng nữa. Trong mắt mọi người chỉ có một cái đầu vô cùng sống động. Đó là đầu lâu của một vị Thái Tử, một cường giả thành đạo nhiều năm lại bị một đồng tử mới bước lên đường tu hành chém.

Nam Lạc đã không còn ở đó nữa, đạp trên cầu ánh sáng rời đi, nhưng cảnh tượng hạch tội chém đầu của Thiên THủ Thái Tử vẫn còn hiện rõ trong đầu của những người quan sát.

Một khắc đó phong mang của Nam Lạc thậm chí còn át đi cả Ngũ Thải Thần Quang của Khổng Tuyên.

Đương nhiên hắn không thể chém đầu Thiên Thủ Tiên, những người có tu vị cao thâm đều biết thế, người giúp hắn làm được điều này là Khổng Tuyên. Khổng Tuyên dùng Ngũ Thải Thần Quang khống chế Thiên Thủ Tiên sau đó Nam Lạc mới có thể chém đầu gã được.

Khổng Tuyên từ đầu tới cuối không hề xuất hiện, tất cả chỉ thấy ngũ thải quang hoa sặc sỡ chói mắt này... Không khỏi khiến người ta nhớ tới pháp bào của y lúc nào cũng có quang hoa lưu chuyển như vậy, ngoài ra còn có cả khí chất lãnh diễm của y nữa.

Khổng Tuyên nói muốn Nam Lạc chém một cái đầu của Thiên Thủ Tiên treo lên cột cờ, Nam Lạc đáp ứng. Từ lời nói tới quá trình Chi Lan tiên tử biết rõ hơn ai hết. Nàng cũng biết bọn họ không hề bàn xem chém thế nào, đúng hơn là bàn xem làm cách nào để Nam Lạc chém đầu Thiên Thủ.

Thiên Thủ đột nhiên xuất hiện trên trời, bị Khổng Tuyên vây nhốt, Nam Lạc đọc tội của Thiên Thủ. Tất cả chỉ là hợp tác theo quán tính của hai người, thế nhưng lại hoàn mỹ tới vậy. Càng khiến nàng không thể tưởng tượng nổi khi quang kiều xuất hiện dưới chân Nam Lạc, nàng thấy trên mặt hắn xuất hiện một chút suy tư, điều đó chứng tỏ họ không hề thương lượng với nhau.

Nhưng cuối cùng Nam Lạc vẫn nhanh chóng bước lên cầu ánh sáng, vung kiếm chém đầu. Loại phản ứng, ăn ý, tư thái này khiến nàng cảm thấy kinh hãi.

Trong Khổng Tước điện Khổng Tuyên đang ngồi trên bảo toạ, pháp bảo trên người luân chuyển các loại màu sắc. Phía dưới Nam Lạc đứng thẳng người, thân mặc áo xanh, lưng đeo thanh bảo kiếm vỏ xanh. Chi Lan Tiên Tử đứng đối diện với hắn, dáng vẻ ưu nhã ôn hoà.

Trong đại điện giữa ba người họ chính là Thiên Thủ Tiên đang phẫn nộ nhìn Khổng Tuyên, thỉnh thoảng dùng ánh mắt sắc bén đậm sát khí liếc xéo Nam Lạc. Khổng Tuyên không hề nghiêm khắc với người hầu cho nên những người hầu rảnh rỗi liền đứng tụ lại từ xa nhìn vào.

“Khổng Tuyên, ngươi có giỏi thì đánh lại với ta” Thiên Thủ Tiên không cam tâm, lớn tiếng nói. Gã bị Khổng Tuyên chế trụ, pháp lực không dùng nổi nửa phân. Tuy to mồm nhưng trong lòng thì vô cùng chấn kinh. Đạo pháp của gã mạnh nhất là thôn phệ ăn mòn, nhưng hiện giờ vô luận thần thức hay nội đan tu luyện mấy trăm năm đều bị một lớp khói ngũ sắc bao vây, lớp khói này giống như cấu thành một tiểu thiên thế giới.

“Khổng Tuyên ta kính ngươi như tiền bối mới cho ngươi nói chuyện, bằng không đã phong ấn ngươi dưới Bất Tử Cung... Thật buồn cười là ngươi vẫn dám nói những lời như vậy, ta muốn hỏi ngươi xem, theo ngươi thế nào mới là bổn sự, tại sao ta phải đánh với ngươi một trận nữa” Khổng Tuyên ngồi ngay ngắn, thanh âm ôn hoà nhưng lời nói ra vô cùng sắc bén.

“Ngươi dụ ta ra, lại đánh lén ta, sao có thể xem như bản lãnh thực sự được. Huống chi các ngươi lấy hai đối một, nếu không có hắn ra tay thì Phệ Hồn Đại Pháp của ta chưa chắc đã thua Tiên Thiên Ngũ Hành đạo pháp của ngươi, hươu chết về tay ai còn chưa biết được” Thiên Thủ Thái Tử hung hăng lớn giọng, cho tới tận lúc này gã vẫn vô cùng cứng đầu.

Không Tuyên mỉm cười không nói gì.

Nhưng Nam Lạc lại bước ra phía trước, đi tới trước Thiên Thủ Thái Tử, khom người hành lễ bái kiến Thái Tử rồi nói: “Nam Lạc bái kiến Thiên Thủ Thái Tử điện hạ”

Khổng Tuyên không thèm trả lời, chỉ mỉm cười, thế nhưng vào mắt Thiên Thủ Tiên thì lại khiến cho gã nộ hoả công tâm, cực kì khó chịu, khi Nam Lạc hành lễ với gã, gã càng cảm thấy hắn đang cười nhạo gã. Quang mang màu xám trong mắt đại thịnh hận không thể rút hồn phách của Nam Lạc thiêu trên thần hoả trăm năm...

“Nếu không có hắn ra tay, chưa chắc mình đã thua Khổng Tuyên” Thiên Thủ Tiên trong lòng đại hận.

“Thiên Thủ Thái Tử là người thành đạo đã lâu, chiến đấu sinh tử nhiều không kể xiết. Ta không biết vì sao còn lôi việc đánh lén ra. Rất buồn cười, ta thật không biết vì sao ngài còn có thể sống tới bây giờ” Nam Lạc đứng trước Thiên Thủ Thái Tử, từ tốn nói “Ngài nói ta và Khổng Tuyên Thái Tử lấy hai đánh một, vậy ta hỏi ngài cảnh giới của ta là gì, pháp lực của ta như thế nào”

Nam Lạc từ lúc ngộ được liễm tức ẩn thần chi pháp liền không giờ phút nào không sử dụng. Thế cho nên đã đạt tới cảnh giới thu phát tuỳ tâm. Hơn nữa liễm tức ẩn thần càng lúc càng tinh diệu

Hắn thả khí tức của mình ra khiến Thiên Thủ Thái Tử không khỏi buột miệng: “Làm sao có thể như thế, ngươi chỉ là Luyện Khí còn chưa thành đan. Nếu như vậy ngươi không thể ngự không được.”

“Công pháp của ta có chút khác biệt, không có Luyện Khí Thành Đan... Nhưng lại tương đương với Luyện Khí Thành Đan mà ngài nói. Còn ngự không thì chẳng qua là ta lĩnh ngộ hành Thổ sâu hơn một chút thôi, đi lại trên màn sáng hành Thổ đối với ta cũng không phải là việc quá khó khăn”

Nam Lạc mặc dù nói rất thoải mái giống như một chuyện bé nhỏ không đáng nhắc tới nhưng người ngoài nghe xong lại không thể không kinh ngạc. Vu tộc luyện tinh, Yêu Tộc luyện khí. Yêu tộc từ lúc mở linh trí là bắt đầu Luyện Khí, sau đó là Luyện Khí Thành Đan tiếp đó là hoá hình. Yêu Tộc hoá hình lập tức dùng hết đan khí nhiều năm tích luỹ, cho nên sau khi hoá thành người lại một lần nữa Luyện Khí Thành Đan.

Cho nên có rất nhiều yêu tộc khi đạt tới Luyện Khí Thành Đan cũng chẳng hoá thành người mà tiếp tục dùng thân thú tu luyện.

Thiên Thủ Thái Tử cũng có thể coi như là Tiên Thiên Sinh Linh, trời sinh có mười đầu tương đương với mười mạng, hơn nữa có thần thông Phệ Hồn. Thế nhưng bây giờ lại bị Nam Lạc mới bước vào tu luyện chém mất một đầu, làm sao không hận được, giờ khắc này mối hận của gã với Nam Lạc còn lớn hơn cả Khổng Tuyên.

Sau khi nghe xong Nam Lạc nói, Khổng Tuyên liền chẳng quan tâm tới Thiên Thủ Tiên nữa, đối với y, những chuyện đó không đáng để bụng. Chỉ thấy y đột nhiên vung tay áo lên, trong tay có thêm một tấm phù, khí tức của phù không mạnh nhưng tương dung với Bất Tử Cung tựa như hình thành nhất thể.

“Nam Lạc tấm phù này tuy khác với Phượng Hoàng Phù nhưng phương pháp sử dụng giống nhau, khẩu quyết ta đã dạy ngươi, hiên giờ ta lại dùng một lần, ngươi xem cho kỹ” Khổng Tuyên nâng tấm phù màu hồng lóng lánh nói với Nam Lạc.

Khổng Tuyên cao giọng niệm khẩu quyết, ngón tay tựa như vẽ trên phù, cuối cùng há một tiếng, Nam Lạc chỉ cảm thấy dường như cả Bất Tử Cung chấn động. Ngay sau đó Khổng Tuyên lăng không điểm một cái, sau lưng Thiên Thủ Thái Tử đột nhiên xuất hiện một cái lỗ đen, nháy mắt nuốt lấy gã.

Người khác có lẽ không hiểu chỉ cảm thấy huyền ảo vô cùng nhưng Nam Lạc lại được Khổng Tuyên truyền thụ phương pháp sử dụng Phượng Hoàng Phù, hiểu rõ chẳng qua là dung hợp khí tức của mình vào phù sau đó sinh ra liên lạc với Bất Tử Cung cuối cùng sai sử Bất Tử cung làm việc cho mình.

Bất Tử Cung chỉ là một cung điện nhưng nhiều năm đã dung hợp với Phượng Hoàng Sơn trở thành một động tiên. Trong vùng trời đất này Phượng Hoàng là vô địch. Tựa như Thông Huyền Thiên Sư trong Thái Cực Cung vậy, chỉ động ý niệm cũng có thể khống chế được Tổ Vu Chúc Dung.

Thiên Thủ Thái Tử đương nhiên không bị giết chết, gã chỉ bị Khổng Tuyên phong ấn dưới Bất Tử Cung mà thôi. Thấy cảnh tượng như vậy Nam Lạc không khỏi nghĩ rằng chẳng lẽ năm đó Khổng Tuyên cũng bị phong ấn như thế này dưới Bất Tử Cung sao?

Phượng Hoàng Cung Chủ có lẽ là người có đạo pháp thần thông cao nhất trong thiên địa chăng? Vấn đề này chỉ loé lên trong đầu Nam Lạc rồi biến mất, bị hắn vứt ra sau đầu, những chuyện quá mức xa xôi thì hắn chưa bao giờ suy nghĩ cả. Hắn chỉ muốn một ngày có được một đạo quan hoặc cung điện nhỏ, sau đó thu hai ba tên đồng tử, nhàn nhã nhìn mây bay tới cuối trời là được...

Chi Lan Tiên Tử biết Nam Lạc chẳng qua là Luyện Tinh Hoá Khí thì cũng cảm thấy ngoài ý muốn, thị kiếm đồng tử không phải là đồng tử bình thường có thể sánh được. Nhất là ba tháng sau pháp hội bắt đầu, thị kiếm đồng tử tuy không phải người quan trọng nhưng về sau có rất nhiều chuyện phải làm. Trọng yếu nhất là phải thực hiện một số chức trách.

Nếu là dưới tay Khổng Tuyên có một số người có đạo hạnh cao thâm tự nhiên là có thể cho người khác thay thế nhưng bên dưới Khổng Tuyên cũng chỉ có Nam Lạc mà thôi. Thực nếu có việc không thể lúc nào Khổng Tuyên cũng tự mình ra tay đượcbg-ssp-{height:px}

Sau khi biết được tu vi của Nam Lạc Chi Lan Tiên Tử không khỏi lo lắng, nàng biết pháp hội không phải chỉ có nghe diễn giải mà còn có một việc quan trọng khác là giải quyết mâu thuẫn. Nàng không nhớ rõ rằng lần cuối mà Phượng Hoàng Cung Chủ ra tay là lúc nào, nhưng từ khi Phượng Hoàng Cung Chủ không còn xuất hiện tới giờ thì mỗi lần pháp hội đều phải giải quyết mâu thuẫn, không tránh khỏi việc động thủ thử pháp, diễn thần thông so thủ đoạn...

“Xem ra phương pháp tu luyện của ngươi không giống bình thường, lại có thể che giấu khí tức của bản thân thậm chí cả Thiên Thủ Thái Tử cũng không nhìn ra. Nghe nói mười năm trước ngươi bị thương nặng được Khổng Tuyên Thái Tử đưa đi cứu chữa, hẳn đó là lúc mà ngươi bái sư” Chi Lan tiên tử vừa cười vừa nói. Ánh mắt nàng nhu hoà, như gió xuân khẽ thổi, vô cùng tự nhiên không có chút gì đường đột cả.

“Ha ha ta được mang tới Côn Luân Sơn Thái Cực Cung, may mắn được sư tôn cứu chữa, đáng tiếc Nam Lạc tư chất ngu muội, không được sư tôn nhận vào môn tường. Bất quá sư tôn thương cảm ta thu ta là đệ tử ký danh, truyền ta pháp quyết. May mắn, may mắn”” Nam Lạc vừa cười vừa nói, hắn không quan tâm người khác hỏi căn cơ của mình. Những việc như thế này không có gì là bí ẩn cả.

Liễm tức ẩn thần pháp của Nam Lạc ngoại trừ chính mình lĩnh ngộ và cố gắng, thì đạo pháp tự nhiên của đạo gia nhất mạch phối hợp với thuật pháp cũng làm gia tăng thêm sức mạnh.

Đây là lần đầu tiên Nam Lạc đi tới Chu Tước Điện, trên đường đi người gặp hắn đều thi lễ né tránh... Điều đó khiến hắn nhất thời cũng không thích ứng nổi.

Bất quá tâm cảnh của hắn hiện giờ coi những việc này như gió thổi mặt hồ, trên thì khẽ gợn nhưng trong thì vô cùng bình thản.

Bất Tử Cung huy hoàng đại khí, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, đẹp không tả xiết.

Chu Tước điện bên ngoài không khác mấy Khổng Tước điện nhưng bên trong thì hoàn toàn khác biệt. Khiến cho người ta nhìn vào là nhận ra ngay cung điện của nữ tử, trang trí màu hồng nhu hoà các loại bài trí đều tỏ vẻ nho nhã.

Nam Lạc không nhìn thấy Chu Tước Công Chúa, thị nữ của nàng tiếp đãi Nam Lạc, không chờ hắn mở miệng, thị nữ đã nói việc đưa thiếp tới Kỳ Lân Nhai, công chúa sẽ an bài, thỉnh Khổng Tuyên Thái Tử yên tâm. Đây chính là mục đích tới đây của Nam Lạc, hắn không phải kẻ nói nhiều, sau khi nhận được câu trả lời, lập tức rời đi.

“Mười chín...”

Nam Lạc khẽ giật mình đột nhiên quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền tới.

Chỉ thấy một người hầu mặc quần áo xanh đứng bên cạnh vườn hoa trong tay cầm một cái xẻng sắt nhỏ dính đầy bùn đất.

“Mười tám?...” Nam Lạc hỏi nghi hoặc hỏi.

“Ừm” Người hầu gật đầu đáp lời, trên mặt nở nụ cười thật thà phúc hậu thoạt nhìn có vẻ vô cùng cao hứng.

Người này đã từng bị giam cùng một chỗ với Nam Lạc ở Thương Mãng Nhai – Mười tám. Mười năm trước Nam Lạc đã từng nghĩ sẽ hỏi chút tin tức từ bảy vị tiên tử thường xuyên tới Khổng Tước điện nhưng không đợi hắn có cơ hội thì đã bị trọng thương sắp chết.

Năm đó hai người chưa từng nói với nhau một câu nhưng Nam Lạc lại có cảm giác thân thiết trong lòng.

Nam Lạc khẽ cười nói: “Ta tên Nam Lạc”

“Ta là Tàng Phong, Nam Lạc, ta biết ngươi, ngày hôm qua ta đã thấy ngươi” Gã vui vẻ nói

“Tàng Phong, danh tự không giống ngươi” Nam Lạc vừa cười vừa nói.

“Đúng vậy. Người trong nhà ta đều nói, danh tự của ta không hợp, nói ta không phải là người có thể ẩn danh. Ngươi rất lợi hại, tất cả mọi người đều đang nói về ngươi. Ta nói ta biết ngươi, họ cũng không tin” Tàng Phong chỉ về những người hầu đang nhìn họ vừa cười vừa nói.

Nam Lạc cười: “Làm sao, ở đây có tốt không?”

“Khá ổn, so với lồng giam thì tốt hơn” Tàng Phong nói

Nam Lạc mỉm cười hỏi: “Những người khác đâu? Bọn họ ở nơi nào”

“Bọn họ chết hết rồi”

“Chết như thế nào?”

“Không được tuyển, bị giết”

Nam Lạc không nghĩ tới kết cục như thế. Không được tuyển sẽ bị giết sao? Thả ra cho tự sinh tự diệt không tốt ư? Sao phải giết?

Hắn rất buồn bực, vốn cho rằng mình coi mọi chuyện đều rất nhạt nhưng những chuyện như thế vẫn khiến hắn cảm thấy khó chịu, không biết giải thích như thế nào.

“Ngươi muốn về không?” Nam Lạc đột nhiên hỏi

“Về tộc ư? Ai mà không muốn” Tàng Phong thấp giọng nói

Trên bầu trời mây bay thong thả, giống với khi nhìn thấy ở bộ tộc. Chỉ là vì sao cùng dưới một bầu trời, tình cảnh của nhân tộc lại kém xa như thế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio