Dịch giả: quantl
Tục truyền ăn một quả bàn đào thì có thể trường sinh bất lão, thoát xác thành tiên. Mận Hoàng Trung cũng nổi danh như vậy, cũng có nhiều loại diệu dụng thần kỳ. Nam Lạc hi vọng lời đồn đại này là thật bởi vì hai hạt giống truyền thừa không biết từ đời nào đã nảy mầm. Ba năm nay Nam Lạc mỗi ngày đều tưới linh khí và rồi nó thực sự nảy mầm.
Hắn vô cùng mừng rỡ. Tuy rằng hi vọng Cây Bàn Đào và Mận Hoàng Trung thần diệu như vậy thế nhưng sâu trong lòng hắn không tin. Nếu thực sự như thế, ngươi việc gì phải đi tranh giành cướp giật, vì cái gì còn phải tốn mười năm, trăm năm tu hành.
Nhìn hai hạt giống nảy mầm, trong lòng nghĩ: “Nếu đã nảy mầm thì tên trước cũng không hợp, không thể nhận nổi danh lớn như thế. Về sau liền gọi là... đào và mận đi, vừa có thể truyền thừa, vừa thích hợp thế gian này...”
Ngôi nhà của Nam Lạc so với ba năm trước cũng không có chút biến đổi nào, bên trái dưới một cây đại thụ có hơn mười cái ghế đá, lớn nhỏ bất đồng, hình dạng nhan sắc khác nhau. Những thứ này do đám trẻ học cách tu hành với hắn mang đến.
Sau khi chúng tỏ ý muốn tu hành với hắn, Nam Lạc đương nhiên đồng ý truyền cho chúng pháp môn.
Nguyên Cát đạo nhân dựa vào điều kiện thân thể để kết luận thời gian tu hành của họ sau đó quyết định truyền hay không truyền pháp nhưng Nam Lạc thì khác. Dưới cái nhìn của hắn, đường tu hành không phải do thân thể của cha mẹ cấp cho quyết định, trong đó quan trọng nhất là nỗ lực và cơ duyên.
Nếu muốn học, ta sẽ dạy ngươi, thành hay không là do ngươi. Đây là suy nghĩ của hắn, cũng để cho họ có một cơ hội, có lẽ trong lòng hắn, những người này giống như hắn năm đó.
Tụng hoặc nghe “Hoàng Đình” không chỉ khai ngộ linh trí, lại càng một bộ sách ghi chép thiên địa đại đạo huyền âm.
Mười mấy hài đồng nhận được phương pháp tu hành mỗi ngày đều tới trước nhà Nam Lạc nghe hắn tụng “Hoàng Đình”. Đại đạo huyền âm vô hình vô tướng, lại khiến người ta cảm thụ được.
Chim đậu ngọn cây, ve nằm giữa lá, âm thanh như gió xuân thoảng qua tai, còn có cả mùi hoa tháng ba.
Tụng xong một đoạn kinh văn, Nam Lạc ngưng lại, mỉm cười nhìn thần thái của hơn mười hài đồng, không khỏi nhớ mình thời nhỏ đi theo học tập trưởng lão, chỉ chớp mắt tế ti trưởng lão cũng đã mất được mười năm, mà mình cũng đã thay ông dạy bảo hậu bối.
Một tiểu nam hài khoẻ mạnh kháu khỉnh nói: “Tế ti trưởng lão, có thể hỏi người một vấn đề không?”
Nam Lạc cười nói: “Có thể, Tiểu Hổ, con có vấn đề gì?”
Tiểu Hồ nam hài nhìn người bên cạnh sau đó nói: “Chúng ta muốn hỏi trưởng lão, có phải người đã trở thành thần tiên hay không?”
Nam Lạc cười ha hả nói: “Trưởng lão không phải thần tiên, cũng giống với các con, đều là người”
“Sao lại thế, trưởng lão lợi hại như vậy, không chỉ biết bay, còn đánh thắng yêu quái, còn có thể làm trời mưa, không phải giống thần tiên lắm sao?”
Nam Lạc vừa dứt lời một nam hài cạnh Tiểu Hổ cũng vội nói. Những đứa khác lớn tiếng phụ hoạ.
Hơn mười cặp mắt hấp háy nhìn Nam Lạc hiển nhiên rất lưu tâm tới việc Nam Lạc nói mình không phải thần tiên, trong lòng bọn họ, tế ti trưởng lão càng lợi hại càng tốt.
Nam Lạc không khỏi tức cười hỏi: “Vậy các con cho rằng thần tiên là cái gì?”
“Biết cưỡi mây đạp gió là thần tiên”
“Có thể không cần ăn cơm là thần tiên”
“Có thể làm trời mưa xuống là thần tiên”
“Đánh thắng yêu quái là thần tiên”
“Trưởng lão là thần tiên”bg-ssp-{height:px}
Mười hài đồng trong tranh nhau nói, nhưng bọn chúng nói tới nói lui cũng chỉ có như thế, tất cả đều là nhìn thấy từ Nam Lạc.
“Ha ha...” Nam Lạc không khỏi bật cười
“Cữu cữu, vậy người nói thần tiên có bộ dạng như thế nào” Lạc Thuỷ luôn ngồi cạnh hắn hấp háy mắt hỏi. Những đứa khác nghe xong liền an tĩnh lại chờ Nam Lạc trả lời
Nam Lạc cười ha hả, trong lòng không khỏi xẹt qua những người mình từng gặp, những người đó đều ăn gió uống sương, cưỡi mây đạp gió, có bản lãnh thần kỳ, rồi đột nhiên hắn phát hiện ra những thứ này mình cũng biết. Lẽ nào mình là thần tiên sao, đương nhiên không phải.
Nhất niệm mà sinh, nhãn thần hắn lướt qua những đứa nhỏ, chậm rãi nói: “Thần tiên tồn tại trong lòng mọi người... Bộ dạng trong lòng các con như thế nào thì thần tiên có bộ dạng đó”
-----------------
Nguy hiểm từ Sơn Âm và Hữu Cùng bộ lạc đã được giải, đối với việc Nam Lạc có thể an toạ trong nhà phá pháp đối thủ khiến Dương Bình Tộc lại ăn mừng một phen, hơn nữa mấy ngày bàn luận đều là Nam Lạc, cho nên mới dẫn tới việc đám nhỏ hỏi Nam Lạc có là thần tiên không.
Đã gặp phải việc bị tộc khác vây khốn nên phòng ngự của Dương Bình Thị Tộc càng thêm nghiêm ngặt, ngày đêm đều có người trên chòi canh quan sát, chỉ cần có nhiều người tiếp cận là lập tức thông báo. Đột nhiên Thạch Đồng trên lầu canh phát hiện ra có năm người đang đi tới bộ tộc của mình.
Đợi tới khi họ đến gần thêm thì phát hiện ra trong đó có hai vu sư làm phép, ba người khác thì có một người cao to cầm trong tay một cây mộc trượng đen thùi.
Một thì thấp hơn nhiều nhưng cực kỳ khoẻ mạnh, cơ nhục lộ ra ngoài săn chắc, nhất là trên tay y còn cầm hai lưỡi búa to lớn, dữ tợn phảng phất như mãnh thú.
Còn một người còn lại rất bình thường chỉ là y phục màu xám và mái tóc xám của gã khiến người ta nhìn vào có cảm giác sợ hãi.
Thạch Đồng cả kinh, nghĩ thầm chẳng lẽ ba người kia là do hai tên Vu Sư mời tới giúp đỡ, làm thế nào giờ, bọn ho có ba người, tế ti trưởng lão chỉ có một sao đấu nổi họ.
Kìm không được liền gõ chuông cảnh báo, trong lòng vô thức nghĩ tới việc gọi mọi người ra. Âm thanh của trạm canh mới vang lên thì trước cửa trại đã có thêm một người.
Một bộ thanh y, bên hông có một thanh trường kiếm vỏ xanh, tóc đen được buộc lại sau đầu.
Thạch Đồng không kìm hãm được thấp giọng kinh hô một tiếng trưởng lão. Nam Lạc mìm cười với gã nói: “Ngươi bảo mọi người trong trại không cần đi ra, cũng đừng quan tâm tới ta” Dứt lời liền đi tới vài bước rồi dừng lại lẳng lặng chờ năm người kia.
Thạch Đồng không biết biểu tình của Nam Lạc lúc này nhưng một nụ cười vừa nãy khiến lòng gã nhẹ không ít, lúc này nhìn bóng lưng của trưởng lão, trong lòng đột nhiên cảm thấy trưởng lão chưa chắc đã thua họ, dù mỗi người họ đều uy thế lẫm lẫm.
Thái Dương bất tri bất giác đã ngã về tây, kéo bóng của Nam Lạc ra thật sai, cửa trại của Dương Bình Thị Tộc lúc này đã chật ních người, nhưng không ai đi ra hiển nhiên là vì Thạch Đồng đã nói lời của Nam Lạc cho họ. Bất quá tuy họ không đi ra nhưng trong tay mỗi người đều có vũ khí, chuẩn bị chiến đấu.
“Bọn họ có năm người, trưởng lão tế ti có một người, liệu có thể đấu lại họ không?” Dương Bình Thị Tộc không biết, cũng không dám suy nghĩ, chỉ là họ nắm vũ khí càng thêm chặt, con mắt nhìn chằm chằm vào năm người đang tới gần.
“Ngươi là Nam Lạc” Còn không đợi Nam Lạc lên tiếng, người cực cao cầm trong tay mộc trượng đen kịt trong nhóm năm người, liền mở miệng hỏi.
“Ta chính là Nam Lạc, tế ti của Dương Bình Thị Tộc, không biết các vị tới đây có việc gì?” Nam Lạc thi lễ nhàn nhạt nói
Nam tử vóc người cực cao nói: “Ta nghe nói nơi này có người là bạn cố tri của vu tộc ta. Ngươi còn nói chịu đại ân của Tổ Vu Chúc Dung, bây giờ nhìn thấy ngươi là biết chuyện gì. Ngươi chính là Thị Kiếm Đồng Tử Nam Lạc của Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung Khổng Tước Điện đúng không” Thanh âm của y không lớn, có chút bình thản, trái ngược với thân hình.
Nam Lạc cảm thấy trong mắt y có quang mang trí tuệ, trong lòng hơi kinh ngạc. Không nghĩ tới đối phương chỉ ngắm nghía mình mà lại biết được thân phận. Từ khi rời khỏi Bất Tử Cung, hắn liền chặt đứt mọi quan hệ với nơi đó, không nghĩ ra ở nơi xa xôi này lại có người biết được.
Không đợi Nam Lạc đáp lời, người nhấc hai cây búa lớn mạnh mẽ đi ra, chỉ vào Nam Lạc nói: “Ngươi là đồ phản chủ vong ân, xem ta chặt đầu ngươi” Dứt lời đã bước tới gần, búa lớn vung cao. Gã chỉ bước một cái đã cách Nam Lạc vài thước, hạ thân xuống đã trước mặt Nam Lạc, búa lớn toả ô quang bổ thẳng xuống đầu hắn.
Tốc độ cực nhanh, phảng phất như xuyên thấu không gian, khí thế bá liệt, dường như có uy lực khai sơn.