Phiên Ngoại
Từ dạo Hứa Huy nhập học tới giờ, thái độ của thành viên phòng đối với cậu cơ bản đã trải qua giai đoạn.
Giai đoạn đầu tiên là mới lạ và hiếu kỳ.
Tuy Hứa Huy vào trễ hơn những người khác vài năm, nhưng da thịt mượt mà hơn người, trắng trẻo hơn cả con gái, cực kỳ thanh tú, vốn là nhìn không ra tuổi tác, hơn nữa trải đời nhiều hơn người thường đôi chút, nên yên tĩnh và trầm ổn hơn những người đồng trang lứa mấy phần. Nhưng yên tĩnh thì yên tĩnh, cậu xưa nay chưa bao giờ mất giá, đứng ở đâu là thu hút hết thảy ánh mắt của mọi người.
Ban đầu mọi người quen Hứa Huy vào lúc cậu vẫn còn đang là ông chủ mở quán nước, nay quán tuy vẫn còn đó, nhưng thân phận của Hứa Huy đã đổi thành một sinh viên, sự sai biệt này khiến cho sức hấp dẫn của cậu có thêm một tầng thu hút khác, do cậu đã từng mang trên mình một lớp vỏ thần bí.
Ngay trong ngày khai giảng, thành viên phòng đã bắt đầu ép cung Bạch Lộ chuyện của nhân vật Hứa Huy này, Bạch Lộ cứ luôn miệng nói không biết, bị ép quá thì đem banh truyền lại cho phía của Hứa Huy.
“Các cậu đi mà hỏi cậu ấy.”
Phía Hứa Huy thì tất nhiên hỏi không ra được tin tức gì.
Đợi đến lúc cảm giác mới mẻ trôi qua, liền tiến vào gian đoạn thứ hai —- hài lòng.
Trước nhất, phòng nghe ngóng được từ lớp đàn em là thành tích cuối năm của Hứa Huy ưu tú một cách vô cùng bất ngờ, năng lực cá nhân đột xuất cao như vậy, hơn nữa còn có một quán nước bên ngoài, một đội ngũ nhân viên bán mạng làm việc /, Hứa Huy người khá, tiền khá, đầu óc cũng khá.
Kế đến, Hứa Huy lại từ ngày đầu tiên nhập học —- hoặc có thể nói là sớm hơn nữa, đã từ hơn nửa năm trước —- cũng có lẽ càng sớm hơn nữa, từ ba năm trước đó, đã rơi vào tay một cô nương vô cùng vô cùng xấu xa.
Hiệu quả của hai điều này trộn chung, chính là cuộc sống năm cuối đại học của phòng trôi qua rất ư thuận buồm xuôi gió.
Đơn cử một ví dụ trong khía cạnh ăn uống thôi chẳng hạn.
Sinh nhai của cậu nhớn họ Hứa, gượng ép lắm thì coi như ăn được một tuần trong căng tin, cà thẻ giống như người ta, sau đó thì toàn ăn ở bên ngoài. Ngoại trừ đôi khi cần một không gian cho lứa đôi, còn không thì ngày thường luôn kéo theo ba người bạn trong phòng , chất lượng đời sống của bà con cứ thế mà thăng hoa.
Hơn nữa Tôn Ngọc Hà cũng cứ cách năm ba bữa lại chạy đến ký túc xá đưa đồ ăn vặt. Lúc mới bắt đầu mọi người đều hơi ngại, Tôn Ngọc Hà phải dấm dúi mãi, sau đó đâm quen, da mặt quần chúng cũng dày lên dần, không màng nữa, cứ cho là nhận.
Gian đoạn thứ hai trôi qua, không tránh được sa vào giai đoạn vỡ mộng.
Gì khác không nói, riêng khoản quấn người, Hứa Huy tuyệt đối đã vạch cho thành viên phòng một đỉnh cao kiến thức mới.
Trước đây, đám người Bì Ché hay hóng chuyện về Hứa Huy từ Bạch Lộ, nhưng moi chẳng được bao nhiêu tin tức, Bạch Lộ chỉ đôi khi sẽ nói một câu “Cậu ấy rất bám người.”
Bà con cảm thấy kiểu nói đó cũng chỉ là vì mới yêu đương ân ái, thêm vào đó bọn họ cũng không mấy ai đã từng tiếp xúc với Hứa Huy trong thời gian dài, cho nên cũng chẳng mấy ai để ý.
Nhưng ngày tháng dần trôi, đặc điểm “bám” này của Hứa Huy dần dần lòi ra.
Vì dụ như lúc mới khai giảng, sinh viên mới tới phải trải qua huấn luyện quân sự (tập huấn), Bạch Lộ mỗi ngày từ giữa trưa đều đi ngồi với cậu, đưa nước cho cậu uống, rồi chuyện trò với cậu.
Đây là ba ngày đầu. Sau ba hôm, sức nhẫn nại của Hứa Huy đã cạn sạch bách, căm ghét tập huấn đến tận xương tuỷ, nhưng chỉ mới vào học, cậu không thể trốn một cách trắng trợn như vậy, thế là bao nhiêu tâm tình bực bội chuyển hết lên người của Bạch Lộ.
Từ hôm đó trở đi, Bạch Lộ liền ngồi ngay dưới bóng râm của rặng cây dưới dãy lầu thực nghiệm từ sáng sớm tới chiều tối, ôm bình nước cầm ô, bầu bạn với một “Hứa Nương Tử” đang thập phần nóng nảy tập huấn.
Lúc mới bắt đầu, thành viên phòng vẫn còn coi như xem trò vui, cảm thấy tình lang lâu ngày không gặp nhau thì bám như keo cũng coi như bình thường, sau đó một tuần liền y chang vầy, buổi tối lúc về phòng, Bì Ché nhịn hết nổi, bật lên ý kiến.
“Gần đây phơi nắng đến độ muốn gầy tới nơi rồi đó.”
“Đâu có.” Bạch Lộ đặt đồ đạc qua một bên, vào buồng tắm tắm gội nhanh gọn. Lăn lóc ngoài trời nguyên một ngày, trên người toàn mồ hôi.
Tắm xong ra, Bạch Lộ bị kéo đến chỗ ngồi, toàn phòng mở hội nghị.
“Cậu ta mắc giống gì vậy hả?”
Bạch Lộ vừa lau khô tóc vừa nói: “Dù sao thì tập huấn cũng chẳng bao lâu, sắp kết thúc tới nơi rồi.”
“Ngày nào cũng bắt cậu theo, cậu ta là trẻ con à?”
Bạch Lộ nhún vai.
Nhỏ Út cũng nói: “Hiện giờ bên ngoài nóng như thế, cậu ấy cũng không xót giùm cậu.”
Ba người bạn cùng phòng ầm ĩ bên tai, Bạch Lộ nói đại vài câu qua loa cho có, cười cười là hết chuyện.
Đêm đến lúc đi ngủ, di động của Bạch Lộ rung lên theo thường lệ —-Hứa Huy gửi đến một tin nhắn, quan tâm hỏi thăm cô có mệt không. Bạch Lộ trở mình, thành thạo gõ câu trả lời.
Hứa Huy dạo này toàn như vậy, ngay từ ngày đầu tiên cậu hỏi cô có thể nào bầu bạn cùng cậu lúc tập huấn không, Bạch Lộ đã nhận ra điều này.
Nếu như nói rằng ba năm trước đây, lúc Hứa Huy và cô ở bên nhau là thuận theo bản năng, vậy thì bây giờ, khi họ tiếp xúc, trừ bản năng, còn có thêm rất nhiều tình cảm phức tạp khác.
Tình cảm của Hứa Huy phi thường tế nhị, cũng vô cùng mẫn cảm. Hiện giờ cậu đã cởi mở hơn trước đây rất nhiều, chỉ là riêng lúc đối mặt với Bạch Lộ, đôi khi sẽ có phần thiên vị. Hoặc có lẽ bản thân của Hứa Huy cũng không nhận ra điều này — Cậu đối xử với Bạch Lộ nghiêm khắc hơn rất nhiều so với cách cậu đối xử với người khác.
Thế nhưng nghiêm khắc mấy thì cũng chỉ được một dạo, sau đó thì trở thành giống tình trạng hiện giờ, toàn là dè dặt hỏi han cô. Cách cậu bày tỏ quan tâm cũng rất quái đản, nói năng vòng vo, rào trước đón sau, từng bước từng bước một thận trọng dò la.
Bạch Lộ đều có thể thông hiểu hết.
Cậu không muốn thẳng thắn biểu đạt cảm tình, Bạch Lộ rất rõ. Cũng như vậy, Hứa Huy có thể chỉ trong một lời nói ngắn ngủi hay chút đối thoại vụn vặt, hiểu ra được là rốt cuộc Bạch Lộ có trách cậu hay không.
Giữa bọn họ tồn tại một sự ăn ý rất kỳ diệu.
Hết thảy mọi người đều cho rằng trong cặp đôi tình nhân này, Bạch Lộ là người lo sợ mất còn, cho nên mới dè dặt cẩn thận nghe lời Hứa Huy đến thế, buộc chặt quan hệ giữa hai người bọn họ lại với nhau. Chỉ cần Hứa Huy mở miệng, yêu cầu gì Bạch Lộ cũng thoả mãn, cho dù có một số việc hoàn toàn không cần thiết — ví như vụ phải ngồi với Hứa Huy cả ngày trong đợt tập huấn, nhưng chưa từng có ai nghe Bạch Lộ oán than một lời nào.
Sau nữa thì đám người Bì Ché đều nói Bạch Lộ quá dở, bị Hứa Huy cai trị đến độ không dám hó hé nổi giận.
Bạch Lộ không giải thích gì, thậm chí cô còn tỏ vẻ hèn mọn hơn nữa, chỉ có thế mới đem lại cho Hứa Huy thêm một chút cảm giác an toàn.
Huống chi, cô hiểu rõ, bất kể cậu đã thay đổi đến độ nào, tâm lý của Hứa Huy vẫn khác biệt so với người đồng trang lứa, đàng sau nụ cười của cậu, mãi mãi có một mảng u ám mà cậu luôn tận lực đè nén xuống.
Những khi không đè nén xuống được nữa, cậu không thể không tìm người chia sớt nỗi niềm. Mà từ đầu đến cuối, Bạch Lộ là người duy nhất cậu đặt yêu cầu. Đối với một người như vậy, cô làm sao có cách nào từ chối đây.
“Này—-Này này! Hoàn hồn lại đi này!”
Một bàn tay huơ huơ trước mắt, Bạch Lộ đảo mắt, Bì Ché vừa một tay cầm đồ ăn vặt nhét vào miệng, vừa nói: “Đầu óc đi đâu rồi?”
Bạch Lộ nhìn đồng hồ, Bì Ché lập tức nhíu mày: “Lại nhìn đồng hồ, đợi hắn tan lớp tự học à?”
“Ừ.”
“Ta nói—-“
Sắp tới giờ rồi, Bạch Lộ đứng lên thu dọn đồ đạc.
Bì Ché: “Tính đi đâu đây? Lại tới quán của hắn?”
“Ừ.”
Đây không phải là lần đầu.
Sau khi khai giảng được một tháng, Hứa Huy về lại trong quán để ở, giường ký túc xá vẫn giữ lại đó, một cái giường trống không. Hứa Huy vốn là tới Hàng Châu chẳng đem theo hành lý gì, hết sức giản dị, ở đây Tôn Ngọc Hà đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.
Sẵn có nền tảng từ một tháng đầu, thành viên trong phòng không còn lấy làm lạ gì với việc Hứa Huy gọi Bạch Lộ tới quán nữa.
Bé Ba hừ hừ: “Hắn chỉ tiếc không thể nào gắn cậu ngay lên người mình để cậu hầu hạ hắn /.”
Bì Ché tức giận: “Cậu là nha hoàn à?”
Nhỏ Út cũng không nhịn được phát biểu ý kiến: “trưởng phòng, cậu nên có chút lập trường, đàn ông không nên cưng chìu thái quá.”
Bì Ché phì cười, ngoảnh đầu nói với Nhỏ Út: “Đàn ông? Cậu biết cái gì gọi là ‘đàn ông’?”
Nhỏ Út đỏ mặt: “Hứ!”
Bạch Lộ thu gói đồ xong xuôi, giữa tiếng cười đùa thảo luận ồn ào của đám Bì Ché, ra khỏi cửa.
Bạch Lộ đi rồi, nhưng câu chuyện trong phòng vẫn chưa kết thúc.
Nhỏ Út bị chèn ép quá độ, mếu máo nói: “Các cậu có phải là quá ăn hiếp người khác rồi không, cậu có Đại Lưu, cậu ấy có Cọng Giá, trưởng phòng có anh Huy, chỉ có tớ độc thân!”
Bì Ché trừng mắt: “Ai bảo cậu đuổi hết những người theo đuổi cậu? Lỗi tại ai?”
“Tớ không ưng ý lắm.”
Bì Ché: “Yêu đương chứ đâu phải kết hôn, mấy chuyện này cần phải có kinh nghiệm, cậu đã lên đến năm tư rồi, còn không lo tìm nữa sau này cứ đợi đó mà bị bỏ rơi đi.”
Bé Ba bên kia cũng góp lời hù doạ: “Đúng đó đúng đó, gái già còn trinh rất đáng sợ.”
Nhỏ Út mạnh miệng cãi chày: “Sợ cái gì chứ, hơn nữa……” Cô ấy muốn nói lại thôi, Bì Ché bảo: “Hơn nữa gì?”
Nhỏ Út rủ rỉ: “Hơn nữa tớ cảm thấy trưởng phòng cũng chưa chắc, chưa chắc đã cùng Hứa Huy, từng…… gì gì đó.”
“Gì gì cái gì?” Bì Ché còn hơi mờ mịt, cuối cùng Bé Ba xì một tiếng, cô ấy lập tức hiểu ra, “Lên giường á hả?”
Nhỏ Út mặt đỏ như gấc, Bì Ché la hét ầm lên: “Sao lại còn chưa có! Cơ bản là ngày nào cũng bị kêu qua, không ngủ, không ngủ thì làm gì? Chong đèn tâm sự thâu đêm hả?”
Bé Ba tán đồng: “Đúng vậy, căn bản là qua làm ấm giường cho Hứa Nương Nương mà.”
Hai người mỗi kẻ một câu, tiếng của Nhỏ Út bị át mất: “Tớ vẫn cảm thấy là không có mà……”
Mới vừa vào thu, trời đêm mát lạnh dễ chịu, tinh tú giăng đầy.
Trên đường có rất nhiều sinh viên đi dạo và chuyện vãn với nhau, Bạch Lộ ra khỏi toà nhà ký túc xá, nhìn một cái thấy ngay người ngồi bên thảm cỏ.
Hứa Huy ăn mặc rất giản dị, áo đen quần tây, giày màu tối, nói theo cách của Tôn Ngọc Hà thì là, kẻ đẹp nhất và xấu nhất đều nên ăn mặc giản dị, chỉ có những kẻ ở giữa mới cần sửa soạn trang điểm.
Hứa Huy là người “da không ăn nắng” điển hình, tập huấn về da dẻ trông vẫn chẳng thay đổi gì mấy. Tóc của cậu đã dài ra thêm một chút, một vai khoác túi xách, nhàm chán ngồi đợi, ngáp một cái, khoé mắt để ý trông thấy Bạch Lộ.
“Buồn ngủ rồi?” Bạch Lộ bước tới gần.
Hứa Huy xoa xoa cổ, lười biếng nói: “Không.”
Hứa Huy thuận tay đón lấy cặp của Bạch Lộ cầm lên luôn, hai người bước về phía cổng trường.
“Trên lớp sao rồi?”
“Nhàm chán.”
“Cho nên sách cũng không thèm mang luôn?”
Hứa Huy rũ ánh mắt nhìn Bạch Lộ một cái, mũi khẽ phát ra một âm thanh.
Bạch Lộ: “Năm đầu toàn những lớp cơ bản, đúng là khá nhàm chán, rất khô khan.”
Hứa Huy lẳng lặng nắm tay của Bạch Lộ, thuận miệng nói: “Vậy lúc học năm đầu đại học em đã từng trốn học chưa?”
“Trốn rồi.”
“Ồ.”
Bạch Lộ xoay đầu nhìn cậu: “Nói thật thì anh có thể kiên trì đến giờ vẫn chưa trốn học, em rất ngạc nhiên.”
Hứa Huy nhếch mép cười nhạt: “Em ngạc nhiên càng ngày càng nhiều nhỉ.” Rũ mắt liếc Bạch Lộ một cái, lại nói: “Qua học kỳ nữa, có muốn anh tìm người moi thành tích hồi đó đem ra hai ta so sánh một phen?”
Bạch Lộ biết đầu óc của Hứa Huy rất thông minh, đối với kiểu khiêu khích lẻ tẻ này vốn đã miễn nhiễm, nói: “Moi thành tích, anh mới tới không bao lâu mà đã quen nhiều người đến vậy rồi?”
“Chủ tịch hội sinh viên.”
Bạch Lộ ngước đầu: “Cái cô đội trưởng của đoàn múa?”
Hứa Huy: “Em cũng biết?”
“Người đẹp nổi tiếng, ai chẳng biết?”
Hứa Huy lườm một mắt, Bạch Lộ mím môi, nói: “Anh quen thân với cô ta lắm à?”
Hứa Huy nhướn mày: “Ghen rồi?”
Bạch Lộ cúi đầu bước, không trả lời.
Vừa ra khỏi cổng trường, Hứa Huy quay đầu lo nhìn đèn xanh đèn đỏ, tiện thể nhéo nhéo bàn tay nhỏ đang nằm trong lòng bàn tay của cậu, cười lạnh một cách trêu đùa: “Em giả bộ cũng giả bộ cho có thành ý một chút được không?”
Đèn xanh bật lên, Hứa Huy kéo Bạch Lộ băng qua đường. Bạch Lộ nhìn theo bóng lưng của cậu, chỉ cảm thấy bây giờ muốn trêu cậu càng ngày càng khó.
“Em mua toàn những gì vậy?” Băng qua con đường lớn, Hứa Huy cúi đầu nhìn vào trong túi xách, “Củ sen?”
“Không phải là anh nói muốn ăn xôi củ sen hoa quế đấy thây?”
Hứa Huy thản nhiên à một tiếng.
Trong quán của Hứa Huy có nhà bếp, nhưng trăm năm không đụng tới, có lần Hứa Huy không biết bị giống gì, tự dưng quyết định trưng dụng, cứ cách dăm ba bữa lại nhè Bạch Lộ mà yêu cầu món ăn.
May sao Bạch Lộ khéo tay, món nào cũng làm ra được.
Hai phần xôi củ sen, Tôn Ngọc Hà cũng đòi được chấm mút ăn ké.
“Phúc lợi.”
Ngồi trong một góc của phòng bar, Bạch Lộ hỏi: “Hứa Huy đâu?”
“Tớ vừa gọi điện thoại kêu xuống rồi, chắc là đang ở trên lầu.”
Bạch Lộ gật đầu.
Không lâu sau, Hứa Huy xuống, Tôn Ngọc Hà hỏi: “Sinh viên mới, lo chạy đi làm bài tập rồi à?”
Hứa Huy tuỳ ý đạp cậu ta một cước, Tôn Ngọc Hà rất không phục, bắt đầu giở trò chia rẽ uyên ương.
“Bạch Lộ, cậu không nên chìu hắn quá, đức hạnh của tên này cứ suốt ngày cứ vác mũi lên trời, thối không tả được.”
Hứa Huy biếng nhác dựa vào trong ghế sô pha, không mặn không nhạt nói: “Học hành rất hao trí óc, quên đi, dù sao thì cậu cũng không hiểu.”
Tôn Ngọc Hà nổi cơn lôi đình: “Tớ cũng đã từng trải quá chín năm phổ thông cơ sở đấy!”
Hứa Huy xua xua tay: “Mau đi làm việc đi.”
Tôn Ngọc Hà hầm hầm rời đi, còn lại Bạch Lộ ngồi bên cạnh Hứa Huy, hỏi: “Học bài mệt lắm không?”
“Cũng không đến nỗi, sao vậy?”
Bạch Lộ nhớ lại, nói: “Hình như từ lúc khai giảng tới giờ anh chưa từng bỏ qua tiết tự học sáng hoặc tối nào, bài tập cũng làm hết trăm phần trăm, cũng chưa từng trốn tiết học.” Hứa Huy nhún vai, Bạch Lộ lại nói, “Thật ra anh không cần cực khổ như thế, chỉ mới năm đầu mà, môn học rất đơn giản, anh chỉ cần nhồi nhét trong vòng một tháng cuối cùng là không gặp vấn đề gì.”
Hứa Huy cười, buông cây tăm trong tay ra, thong thả nói: “Đang làm gì vậy? Tốt xấu gì cũng là dân tốt nghiệp từ Lục Trung ra, dụ dỗ đàn em trốn học?”
Ối, cái tội danh “dụ dỗ đàn em” này hình như có vẻ hơi nghiêm trọng quá rồi.
Hứa Huy vừa nói vừa nghiêng người qua, nửa đè nửa dựa lên người của Bạch Lộ.
Hình như là tài liệu mới mẻ…… Bạch Lộ nghĩ bụng, khoé miệng cậu vẫn còn thoang thoảng mùi thơm tươi mát của hoa quế.
Hứa Huy thò một ngón tay, giống như đang trêu mèo, gãi gãi mấy phát dưới cằm của Bạch Lộ, thì thầm: “Miss Bạch, nếu nói chuyện ăn chơi, anh còn sành hơn cả em.”
Anh quả là rất sành…… nhột quá đi mất…..
“Nhưng mà hiện giờ vẫn chưa phải lúc.” Hứa Huy xoay người về, cậu đã ăn uống no đủ, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, “Anh không phải muốn học bổng.”
Yên lặng một chặp, Bạch Lộ thỏ thẻ: “Muốn nhảy lớp.”
Hứa Huy giống như ngầm thừa nhận.
Bạch Lộ cúi đầu, nhìn đầu ngón tay nhỏ nhắn của mình, một lúc lâu sau cười quay mặt nhìn cậu: “Được đấy.”
Hứa Huy cười cười, nắm tay Bạch Lộ, cùng nhau lên lầu.
Tôn Ngọc Hà đứng cạnh quầy bar nhìn theo bóng lưng của hai người, Tiểu Phương đứng kế bên sáp lại gần: “Ôi, anh Huy không còn giống như chúng ta nữa, cuộc sống về đêm của chúng ta chỉ mới bắt đầu, anh ấy đã chuẩn bị đi ngủ rồi.”
Tôn Ngọc Hà hừ hai tiếng: “Người ta hiện giờ phải nuôi người nhà, còn có sự nghiệp học hành nữa, giống bọn cậu chỗ nào!” Nói rồi quét mắt nhìn Tiểu Phương đang vui vẻ lau chùi ly tách, Tôn Ngọc Hà có chút chán ghét bổ xung, “Không đúng, trước đây người ta đã không giống cậu.”
Trong mắt cậu ta, vẫn chẳng có ai có thể sánh bằng Hứa Huy.
Đồ đạc trong phòng của Hứa Huy rất ít, so với trước đây thì thêm được vài giá sách, góc tường vẫn để giàn âm thanh màu đen Tôn Ngọc Hà mua về cho cậu, bên cạnh đặt một bồn cây xanh.
Hứa Huy: “Anh đi tắm trước.”
Bạch Lộ ừ một tiếng, khóe mắt trông thấy tấm lưng trắng trẻo thon gọn của cậu.
“Vào trong rồi hẵng cởi chứ…..” Cô lầm bầm.
Hai người nằm song song với nhau trên chiếc giường lớn. Trên người Hứa Huy có mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm sau khi tắm xong, phảng phất như có như không bay vào mũi của Bạch Lộ.
Hứa Huy lấn qua bên của Bạch Lộ, Bạch Lộ: “Anh chưa chán sao?”
Hứa Huy: “Lạnh.”
Bạch Lộ: “Anh bật nhiệt độ máy lạnh thấp như vậy, dĩ nhiên sẽ lạnh.”
Hứa Huy: “Trời quá nóng.”
Bạch Lộ: “Thế nên thà là bị chết cóng?”
Hứa Huy nhìn Bạch Lộ giống như đang nhìn một kẻ đần độn, nói: “Cho nên em mới nên nhích lại gần đi chứ, có ngu hay không?”
“……”
Bạch Lộ nhích qua bên cậu, để tuỳ cậu nép vào, nhìn trần nhà.
“Nằm giường của khách sạn riết rồi cũng quen ha.”
Hứa Huy thích ngủ giường êm, chăn lông ngỗng mềm mại, còn có gối mềm đến độ gần như trùm kín luôn cả mặt. Lúc mới bắt đầu Bạch Lộ rất không quen, mỗi lần ngủ dậy đều đau lưng nhức vai.
“Em coi chỗ của anh như khách sạn?”
“Ý em là giường giống như ở khách sạn, mềm như bông.”
“Bà già mới thích ngủ giường cứng, con gái nên thích ngủ giường êm.”
“Lý luận đâu ra?”
“Em nghe anh là được.”
“Vâng vâng vâng— Ối chao!”
Người của Bạch Lộ bỗng co rụt lại, tay che xương sườn theo bản năng: “Làm gì đó?”
Đầu ngón tay của cậu thon dài, vuối ve nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
Hứa Huy biếng nhác trở mình: “Ngủ đi.”
“Máy lạnh còn chưa—“
“Em đi mà tắt……”
Bạch Lộ đi lấy điểu khiển của máy lạnh, gài chế độ ngủ, lúc quay trở vào giường, Hứa Huy đã nhắm mắt từ từ nhập mộng.
Mười một giờ tối, Bạch Lộ bỏ không biết bao nhiêu công sức mới giúp cho Hứa Huy cố định được chiếc đồng hồ sinh lý này.
Lúc mới bắt đầu, năm giờ sáng Bạch Lộ đã lôi Hứa Huy ra khỏi giường, ngày ba bữa cơm đúng giờ đúng liều lượng, tan học còn bảo cậu ra sân vận động chạy mấy vòng, bất kể là buồn ngủ cách mấy cũng không cho cậu ngủ lúc ban ngày.
Kiên trì như thế sau nhiều tuần, Hứa Huy cuối cùng mới thích ứng với cuộc sống đi ngủ lúc giờ đêm.
Bạch Lộ vẫn còn chưa buồn ngủ, nằm bên cạnh cậu, ngắm một hồi lâu.
Dáng vóc của Hứa Huy thon dài, cốt cách rõ ràng, không chút mỡ dư, hoàn toàn là thể hình của thiếu niên, thêm vào đó dung mạo tuấn tú, gọn gàng sạch sẽ, hơn nữa, quan trọng nhất là……. Hứa Huy thích ngủ khoả thân, chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc quần lót, trắng bóc nằm đó, nhìn sao cũng là sắc hương tràn đầy.
“Chỉ trông mặt mà cũng bắt được một báu vật về nhỉ.” Bạch Lộ thì thầm nói, rồi từ từ nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Cô không biết mình bị đánh thức dậy lúc mấy giờ.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ bóng đêm yên vắng, Bạch Lộ cảm thấy hơi nóng, tập trung nhìn kỹ, Hứa Huy đang nép sát vào cô, hơi thở không đều.
“….. Tỉnh rồi?” Cô khẽ hỏi cậu.
Yên lặng hồi lâu, Hứa Huy mới ừ một tiếng, giọng nói hơi khàn.
Bạch Lộ lấy ly nước ở đầu giường tới, Hứa Huy uống nước từ tay cô. Đây không phải là lần đầu, bọn họ dường như đã đâm quen.
Bạch Lộ đặt ly nước lên chiếc bàn đầu giường, nằm xuống lại, hai người đối mặt nhau.
Mắt của Hứa Huy hơi sưng, dấu hiệu của việc không ngủ đủ.
Bạch Lộ: “Nằm mơ à?”
“…… Ừ.”
Mỗi lần tỉnh dậy sau cơn mơ, Hứa Huy đều mang một cảm giác mà ngày thường không thấy được trên người cậu, toả ra sự u ám lạnh lẽo ẩn nấp. Cậu nhìn Bạch Lộ chằm chằm, ánh mắt xa lạ khác thường, đầy hoài nghi và dò xét.
Bạch Lộ để mặc cho cậu nhìn, yên lòng chờ đợi, đợi cho cậu qua cơn này.
Dần dần, ánh mắt của Hứa Huy không còn bén nhọn như trước đó, Bạch Lộ mới thì thầm: “Ngủ đi.”
Hứa Huy không nói gì, Bạch Lộ kéo chăn lên đắp cho cậu, nói một cách bình đạm: “Em canh cho anh mà.”
Lúc bấy giờ cậu mới thả lỏng, rúc vào trong chiếc gối mềm mại, nhưng mãi không nhắm mắt lại.
Bạch Lộ: “Không muốn ngủ?”
Hứa Huy: “Ngủ không được.”
“Đừng nghĩ nhiều, nhắm mắt đếm cừu.”
Hứa Huy vốn là định nhắm mắt lại, nghe câu này của Bạch Lộ, ánh mắt lại phóng tới.
“Đếm cừu?”
“Hay là đếm sao.”
Hứa Huy cười khẩy một tiếng, trong đêm tối, tiếng cười của cậu nghe đặc biệt gần kề.
Tiếng cười này phá tan sự yên tĩnh của đêm thâu, hai người tựa như đều ngủ không xong nữa rồi.
“Bạch Lộ.”
“Hả?”
“Anh chưa từng đếm cừu, cũng chưa đếm sao.”
“À.”
“Em có biết dạo anh về học hè, đêm đến ngủ không được, anh dùng phương thức gì không?”
“Không biết.”
Hứa Huy nhẹ nhàng ghé đến gần, Bạch Lộ cảm thấy hơi thở của mình vừa ra khỏi mũi đã bị ngăn lại. Hứa Huy dán sát vào cô, rỉ tai cô đôi câu, rồi lại nằm trở về.
Bạch Lộ lẳng lặng nhìn cậu, một lúc sau, hỏi một câu:
“Hứa Huy, anh là biến thái à?”
Hứa Huy không ngại ngùng chút nào, thấp giọng cười nhạt một tiếng.
Ô, đây là tiếng cười của đàn ông đấy nhỉ.
Hứa Huy cười đủ rồi, kéo chăn lên, trực tiếp trùm kín người bên cạnh.
Thân thể trong chăn cũng lật theo, đè lên người của cô gái, cằm cố ý cọ cọ vào má của Bạch Lộ.
Giọng nói rất khẽ: “Nào, chúng ta xem xem, rốt cuộc anh có phải là biến thái hay không……”
Sao đầy trời, trăng tỏ.
Đêm tĩnh lặng, người không yên.
The End