Lam Uyên cho rằng mối quan hệ giữa cô và thịt tươi trong tương lai gắn kết với nhau nhất chính là nhờ quan điểm về tiền bạc và công việc. Cho nên câu hỏi đầu tiên cô đặt ra chính là: "Trong các cô, ai làm nghệ sĩ để kiếm tiền?"
Tất cả đều lùi ra sau một bước, tỏ ý họ không phải đi làm vì tiền.
Lam Uyên "Ồ" lên một tiếng, thở dài thườn thượt, phẩm chất minh tinh ngày nay càng ngày càng kém. Cô nhún vai, phẩy tay ra hiệu cho sáu mỹ nữ ra ngoài, tay vươn ra nhấc máy điện thoại nội bộ công ty lên, bấm phím tắt gọi cho Đại Tỷ:
- Chị gái xinh đẹp, làm ơn dắt mấy cục bột còn lại sang đây được không?
Đầu dây bên kia nhanh như cắt phát ra chuỗi âm thanh "Tút... tút... tút". Đồng thời cửa phòng mở ra, một hàng dọc mười mỹ nam tuấn tú muôn hình muôn vẻ nghiêm trang đứng. Lam Uyên chống tay lên bàn đỡ lấy cái cằm nhỏ, mắt đảo qua đảo lại trên người các nghệ sĩ, sau cùng khẽ thở dài ra một cái, không nặng không nhẹ đặt câu hỏi:
- Trong các cậu, ai đi làm vì tiền?
Nam nhân ngoại hình yêu nghiệt xinh đẹp mảnh mai vô cùng kiêu hãnh hếch mặt lên trần nhà:
- Lão tử đi làm để tiêu bớt tiền!
Lam Uyên môi không nhịn được cười thật tươi, cúi đầu tìm tòi hồ sơ của người này đặt sang một bên. Cô chỉ là cười thay cho cái số của mình, nhìn đi, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra. Cậu ta thì thừa tiền, cô thì thiếu tiền, nếu đã như vậy... đương nhiên không thể hợp tác bình thường, phải đào hắn về cho cô quẹt thẻ.
- Đào Đào đúng không? Góc tường nhà ngươi tốt, ta nhận ngươi là đệ tử, lại đây sư phụ đưa giấy chứng nhận nào~
- What? _ Mộc Đào trợn mắt nhìn Lam Uyên, xông tới ôm lấy hồ sơ của hắn bị cô in lên con dấu đỏ chót, thống khổ khuỵu xuống cạnh bàn tự kỷ _ Lão tử muốn đi theo Hoắc đại nhân a!!!