Tháng chín ở Thượng Hải không nóng lắm. Lam Uyên mỗi ngày đều vùi mình vào công việc như thiêu thân lao vào lửa, không ở với bốn gia hỏa kia thì chạy qua chạy lại trường quay, chỗ thử vai.
Lý do cô chọn làm công việc này thật ra hoàn toàn không phải để đi ngắm thịt tươi. Cô chỉ muốn quên đi những gì đã xảy ra mà thôi.
Ở xa quê nhà, không rõ tình hình ba mẹ người thân ra sao, trong lòng thật bức bối vô cùng. Năm tháng trước, khi cô lựa chọn chạy đi tìm Dạ Trạch, rốt cục không những không tìm được người mà còn bị bắt đi tiêm thuốc an thần cho hôn mê. Gia đình Thiên Bình cô còn chưa có giúp đỡ được chút gì, ba mẹ còn chưa nói một câu từ biệt, công đạo còn chưa đòi lại từ tay Đường Tiểu Ái... Có rất nhiều rất nhiều chuyện vướng bận nhưng chẳng biết tìm ai chia sẻ, một mình ôm một khoảng trời bí mật, hỷ nộ ái ố tự mình cảm nhận.
Những lúc rảnh rỗi, suy nghĩ linh tinh, Lam Uyên càng thêm ý thức cô đang cô độc như thế nào, trong lòng càng thêm căm ghét Vân Triệt. Cứ sống một đời an bình không tốt sao? Tại sao tham vọng của anh lại lớn đến như vậy? Thay đổi cả một đất nước liệu có đúng như những gì anh tưởng tượng hay không? Trên tay có quyền lực thật nhiều như vậy thật sự hạnh phúc sao?
Hôm nay trời đổ mưa thật to. Lam Uyên đang ngơ ngẩn ngồi ở bãi cỏ xem lịch trình của Lăng Mộc Tư Thái liền bị ướt sạch. Bất quá, đằng nào cũng ướt hết rồi, cô chẳng thèm trở về tìm chỗ tránh mưa, lười biếng ngồi chờ mưa tạnh nắng lên sấy khô quần áo...
Đừng đùa với trình độ lì lợm của cô, quả thực cô đã chờ được đến khi mưa ngừng hẳn, nắng lên. Chẳng qua là nắng không lớn lắm, áo không khô nổi, dính vào người thật ngứa.
Trở về văn phòng, cô phát hiện ánh mắt Thái Kỳ Nhiên nhìn cô thật lạ. Lúc Lăng Quán, Tư Mã Ngọc và Đào Mộc ra ngoài, cậu ta lập tức chạy tới hỏi:
- Quản lý Vũ, chị tập võ sao?
Óe??? Võ vẽ cái gì cơ? Không để Lam Uyên kịp suy nghĩ, tiểu minh tinh lập tức bám chặt lấy tay cô lắc lắc, mắt sáng lên:
- Hoắc tổng nói chị đánh võ rất giỏi. Em vốn không tin, nhưng mà vừa rồi chị đầu trần hứng mưa vô cùng thản nhiên, quay lại quần áo đều khô cong thật thần kỳ. Có phải chị luyện thành nội công rồi hay không?
Lam Uyên mí mắt giật giật liên hồi, Đại Tỷ lại tạo cái nghiệp gì rồi a? Cô biết đánh võ hồi nào? Còn có con hàng này não giống như tàn rồi: cô hứng mưa xong trở về thay một bộ quần áo y hệt, có thể không khô ráo sao?