Thẩm Trác Nghiêm bị khí thế của Dạ Trạch đè bẹp, thu lại sự nghi ngờ, đầu hơi cúi nói "Xin lỗi đã làm phiền!" rồi xoay người đi về phía tòa nhà chính.
Lam Uyên nghe tiếng bước chân xa dần lập tức hé mắt ngó ra sau, thở phào một cái. Một lúc vẫn không thấy Dạ Trạch có động tĩnh di chuyển tiếp liền ngẩng đầu lên nhăn mặt:
- Nhớ thương ảnh đế người ta sao?
Anh không trả lời, ném cho cô cái nhìn khinh bỉ. Không phải ai cũng có trí tưởng tượng ảo diệu như vậy.
Cả hai về nhà đã gần trưa. Lam Uyên bởi vì thằng bạn xuống nước đi tìm cô trước nên chấp nhận làm hòa. Sau khi cái bụng nhỏ được tống cho một bát canh táo nấu đường đỏ cơ thể lập tức thoải mái.
Tranh thủ thời gian hòa hoãn, Dạ Trạch nghiêm túc ngồi lại hỏi Lam Uyên:
- Cậu không có gì thắc mắc sao?
Cô ngơ ngác đặt bát trái cây trộn xuống:
- Thắc mắc? Thắc mắc cái gì?
Anh nhíu mày, đem ánh nhìn sắc lẹm bắn tới. Cô đảo mắt, một lúc mới giật mình nhớ ra:
- Cái chuyện chúng ta đang nói dở ở sân bay hả?
Lại nhún vai:
- Không cần nữa rồi. Hiện tại quan trọng là những người quan trọng với tôi còn sống, những thứ khác đều không so sánh được.
Dạ Trạch tinh ý biết cô thật sự không muốn nhắc tới chuyện đã qua, gật đầu:
- Được, vậy cậu nói đi, những tháng qua đã có chuyện gì?
Lam Uyên nheo mắt, ngả người ra ghế, gác chân lên đùi anh, bát salad ôm chặt, không mặn không nhạt kể:
- Cậu tắt máy xong, tôi bỏ trốn bất thành, bị Đại Ca và Vân Triệt bắt lại, đưa về nhà họ Doãn ra mắt phụ huynh rồi đem tới Ủy ban kết hôn. Ờmmmm... sau đó tôi xé rách giấy chứng nhận có chữ ký giả, khiến hắn cáu giận, đem tiêm thuốc an thần truyền tĩnh mạch ngủ li bì hơn hai tháng. Có một hôm thuốc bị thiếu liều, tôi tỉnh dậy, bị Đại Ca táng cho ngủ tiếp. Lại một tháng nữa tỉnh dậy thì bản thân đang ở Thượng Hải rồi!
Đến đây, cô ngước lên nhìn Dạ Trạch:
- Có lẽ cậu rõ ràng hơn tôi thời gian qua bên ngoài có cái gì hay ho, đúng không?