(Up trước nội dung phần 2 trong lúc chờ admin duyệt.)
- ----
Dạ Trạch đem Lam Uyên đặt lên giường, vò vò mái tóc nâu xù, đi vào nhà vệ sinh giặt khăn lau người cho cô.
Nói thế nào thì nói, mặc dù anh thật sự yêu thích con hàng não tàn kia, cũng có thể chấp nhận ở bẩn một chút cùng cô lăn lộn trên giường ngay lập tức nhưng tình hình hiện tại, anh là buộc phải nén xuống ham muốn. Nguyên lai Lam Uyên trong thang máy nôn hết ra rồi... nôn đến quay cuồng trời đất, nôn khắp bốn phương, nôn từ thang máy tới cửa phòng, nôn đầy người anh lại nôn đầy người chính mình... bãi nôn lớn trên người cô cũng không tính là 'bẩn một chút'.
Thời điểm Dạ Trạch cởi hết quần áo Lam Uyên, thành công dọn dẹp sạch sẽ cơ thể cô thì anh đã mệt muốn chết. Cuối cùng, cơ hội ngàn vàng âu yếm 'bạn yêu' đành cứ thế vứt đi, một đêm chung giường không xơ múi được tí gì.
Ba giờ sáng, Lam Uyên tỉnh rượu, phát hiện bản thân không một mảnh vải... Họ Dạ vừa chợp mắt không được bao lâu liền bị cô cầm thú xông vào đánh:
- Con mẹ nó cậu lại làm gì rồi? Nóiii mauuu!!!!!
Tiếng gào của cô quá lớn, rốt cục anh thức dậy, mắt híp lại nhìn sang cô gái hung dữ bên cạnh cuộn chăn thành một cục tròn vo, tức giấc thò chân đạp vào người mình.
Dạ Trạch hừ lạnh, túm lấy cổ chân Lam Uyên kéo mạnh một cái, đem cô áp sát vào người mình, bàn tay bóp chặt cằm cô, nghiêm mặt cảnh cáo:
- Còn muốn tôi làm cậu một lần nữa?
Bộ não to bằng quả nho của họ Vũ nhanh chóng hoạt động sai hướng, thật thà tưởng rằng hai người vừa rồi thật sự xảy ra tình một đêm, miệng há hốc, trân trân nhìn Dạ Trạch trên người còn độc chiếc quần lót rồi lại cúi xuống nhòm vào cơ thể trần truồng của mình trong chăn.
Một lát sau, cô ngơ ngác hỏi lại Dạ Trạch:
- Chúng ta làm rồi?
Bất quá, trí thông minh của cô đột nhiên online, không khách khí giơ chân đạp cho Dạ Trạch một phát xuống chân giữa, miệng cười ngoác tới tận mang tai:
- Mẹ nó, không phải cậu ấy ấy cái ấy ấy rồi sao? Chị em với nhau làm gì có thể... ha ha ha ha... cậu nguyên lai lại nhớ nhung tháng ngày bên 'quý tử' bầu bạn a?