(Up trước nội dung phần 2 trong lúc chờ admin duyệt.)
- ----
Lam Uyên trong lòng chảy xuống hàng tấn nước mắt, lao vào lòng Dạ Trạch:
- Bạn tốt! Tôi sai rồi! Tôi không nên chém gió thử lòng cậu như thế! Cậu vĩnh viễn là đại nhân lòng dạ trong sạch không nhiễm bụi trần, cậu là ánh trăng sáng, cậu là công lý, cậu con mẹ nó cái gì cũng đúng!!!!!
Quản lý Vũ thầm gọi mười tám đời tổ tông bà chị. Nguyên bản cô chỉ muốn hỏi Đại Tỷ một chút biểu hiện cùng lời nói của Dạ Trạch gần đây có được coi là dị tượng hay không. Rốt cục, nàng tự nhiên bày cô một cái hạ sách, khiến cô hôm nay mất mặt như vậy... Con mẹ nó cô thề một đời không dám nghi ngờ tấm lòng son của anh nữa... cái giá quá đắt, quá đắt, quá đắt aaaaa~
Dạ Trạch thật không ngờ hóa ra từ nãy tới giờ hoàn toàn là Lam Uyên bày trò thử anh, khẽ thở phào một cái. Nếu không phải anh muốn dây dưa với cô đến cùng, bỉ ổi muốn 'chia tay đòi quà' thì xem ra tương lai anh thật sự khôg còn ánh sáng.
Vuốt nhẹ mái tóc người con gái kia, anh dịu giọng hỏi:
- Cuối cùng là cậu còn băn khoăn cái gì?
Lam Uyên ngước lên nhìn, mặt cọ vào vạt áo khoác bò trên người anh đến đỏ cả hai má, giơ tay khai báo thành khẩn:
- A, là cậu gần đây biểu hiện với tôi đặc biệt 'ba chấm', giống như đang yêu tôi tới chết~ Cho nên, tôi gọi cho Đại Tỷ hỏi qua làm thế nào biết được cậu đối với tôi sai khác...
Quả nhiên não tàn vẫn là não tàn, không có thuốc chữa... Dạ Trạch bĩu môi, khinh bỉ Lam Uyên suýt chút nữa vạch ra bí mật của mình, lại bị anh 'mèo mù vớ cá rán' lừa thêm một lần nữa.