- Này, cậu có ổn không? _ Lam Uyên huơ huơ tay trước mặt Dạ Trạch, có phần lo lắng cho cái biểu cảm ngớ ngẩn mà anh bày ra. Đây là bị nổ đến bệnh rồi sao?
A, bệnh không có nhưng tổn thương vẫn có. Mũi Dạ Trạch sau câu hỏi thăm của cô liền chảy ra một dòng máu ấm, rơi 'Tách' rất nhỏ trên sàn thép lạnh lẽo. Lam Uyên luống cuống theo bản năng đưa tay lên quệt máu mũi của anh, càng lau càng chảy ra nhiều hơn mà thái độ của đối phương giống như bị chấn động tới ngu luôn rồi, hoàn toàn không có hành động tự mình cứu lấy thân mình. Cô không biết thời điểm đó anh sớm đã chìm vào suy nghĩ miên man.
Mà Dạ Trạch sau khi xác nhận cô gái nhỏ đã an toàn liền tập trung tư tưởng khoanh vùng đối tượng có tầm ảnh hưởng tới cô. Trước mắt kẻ địch có thể nương tay nhưng không thể không tính đến trường hợp bọn chúng thật sự quyết tâm cảm tử tấn công Lam Uyên. Gia tộc Audrey chỉ vỏn vẹn một số lượng nhất định, đại đa số ở chính gia Châu Âu, thông tin bảo mật kĩ càng cho nên để vươn ma trảo tới Châu Á quả thực cần có thế lực đằng sau trợ giúp. Nếu không... chỉ có thể khẳng định vốn dĩ bọn chúng không cần chống lưng mà đã lớn mạnh tới mức tự mình đi náo nhiệt rồi. Dạ Trạch cũng biết, mục tiêu của đám lâu la kia sớm muộn không chỉ nằm trên Lam Uyên nữa mà sẽ bành trướng liên tục. Xem ra động tĩnh lần này của mama đại nhân rạch ròi gặp mặt con dâu đã làm ai đấy không nhịn được tiên hạ thủ vi cường...