Lam Uyên tắm xong ôm máy tính hóng hớt tin mới. Bị ném bom vào mặt không có gì vui nhưng dù sao cô vẫn còn sống mà đã sống thì khôngg thể thiếu drama! Tự dưng Lam Uyên cảm thấy tâm lý cô thật vặn vẹo, hình như cô dần dần bị đứt dây thần kinh sợ chết rồi thì phải?
Vụ nổ ở tòa nhà Tân Thế Kỷ... chẹp chẹp... truyền thông đăng tin không khác là mấy so với tưởng tượng của cô: giấu danh tính nạn nhân, bình luận kín đáo, nhận xét chung chung, không dẫn dắt, thêm mắm dặm muối. Tóm lại chính là bị Dạ Trạch ép xuống không cho nổi lên.
Lam Uyên đương nhiên nhìn ra thân thế Dạ Trạch như thế nào. Sau khi bị anh lăn giường tặng cho cái xích cổ, cô như được Phật Tổ Như Lai ban cho bộ não IQ vô cực, nhìn thấu khá nhiều thứ hay ho trước giờ mình bỏ lỡ.
Tỷ như thời điểm cô và anh gặp nhau tám năm trước hoàn toàn là do anh tự sắp đặt, cố ý tiếp cận mình. Tỷ như mỗi lần dẫn cô đi ăn, anh chỉ cần đọc ra một hàng mã VIP 4 chữ số, sau đó baba đại nhân giàu sụ kia sẽ thay anh chi trả, căn bản không hề tốn một xu. Tỷ như mỗi khi cô say rượu các thứ tỉnh dậy đều trần truồng hay quần áo đổi mới đều là anh cố tình làm loạn. Hóa ra trước đây kế sách Đại Tỷ thử Dạ Trạch không sai một li. Cô vô cùng hâm mộ sự não tàn của mình, thật sự hâm mộ! Không hiểu ngày xưa cô bị cái quái quỷ gì ám mà có thể yên tâm phó thác thân mình cho Dạ Trạch nữa...
Đương lúc lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nam chính trong vũ trụ hận thù của Lam Uyên gõ cửa gọi cô ra ngoài ăn tối. Ta phi! Lão nương thèm vào ăn chung với ngươi! Ăn tối xong liền ăn cô, cũng không dễ dàng như thế đâu!
- Lam Uyên! Cơm tối xong rồi!
Vũ đần: Bà đếch ăn!
- Ra ăn đi!
Vũ ngu si: Bà đếch đói!
- Có cheesestick này!
Vũ bại não: Bà đếch thèm!
- Có trà sữa hoàng kim hiệu Đại gia!
Lam Uyên hít vào một ngụm khí lạnh. Mặc dù hiện tại cô chín phần mười chắc chắn bữa cơm mọi khi cô ăn không phải do Dạ Trạch nấu mà là anh lén lút đặt từ nhà hàng về rồi gủa bộ chuyên nghiệp nhưng lý trí và com tym vẫn mách bảo cô chỉ nên làm màu ba lần mà thôi. Nhìn đi, dù sao mỡ đã dâng tận miệng, ngu gì không ăn, quá tam ba bận không khéo lại tự hại mình nhịn đói một bữa.
Dạ Trạch chuẩn bị giơ cờ trắng đầu hàng, sẵn sàng đi lấy đạo cụ phá ổ khóa thì Lam Uyên mở cửa đi ra:
- Trà sữa đâu rồi?