Nhìn bóng xe Dạ Trạch đã khuất, khóe môi Lam Uyên nở rộ một nụ cười kinh diễm. Xin lỗi nhé, trí thông minh của lão nương online rồi!
Cô cầm điện thoại gọi cho Mộc Đào:
- Ei tiểu cường~ đến quán ăn đón tôi tôi đi!
Mộc Đào còn cuộn tròn trong chăn ngái ngủ, sau khi nghe thấy giọng nói ẻo lả của người gọi tới vội nhấc ra khỏi tai nhìn kĩ màn hình một lúc.
- Này, cho cậu tám phút nhé! _ Một giọng nữ khác trong điện thoại vang lên.
Minh tinh nhỏ giật mình làm rơi điện thoại trên tay xuống giường. Rõ ràng là số của quản lý Vũ, tại sao cậu lại nghe thấy giống như giọng của Thụy Yên vây? Không phải tổ tông lại mời Dương ảnh hậu đến chứ?
Nghĩ đến cảnh mình bị quản lý thả trong phòng một mình đối mặt với sắc nữ... Mộc Đào rùng mình, ba chân bốn cẳng mặc quần áo cầm chìa khóa xe lao xuống hầm đón Lam Uyên.
Quản lý Vũ não tàn là sự thật khó chối cãi song cô thỉnh thoảng thông minh lên rất đáng sợ. Có một đêm không biết là đêm nào... Lam Uyên gõ cửa, dùng thứ võ kỳ lạ đánh cậu bầm dập bắt đi xuống chỗ gửi xe với cô. Sau đó... hai người hì hục tới ba giờ sáng, lắp xong chế độ định vị di động, kết nối điện thoại Lam Uyên với xe của cậu. Bất quá, chế độ này là một chiều, chỉ có thể mở từ phía của cô. Không có chỉ định, chức năng mới mẻ kia liền vô dụng. Lại nói... quản lý não tàn nhà cậu thời điểm hành sự động tác rất thuận, giống như đã quen từ lâu rồi, so với ban ngày khác một trời một vực.