Tâm trạng không tốt lắm nên Lam Uyên không có ăn trưa, chỉ ra ngoài giúp Dạ Trạch mấy việc vặt trong bếp rồi lại chui về phòng nằm ngủ.
Dì Hàn và chú đẹp trai định ở lại Thượng Hải đón Tết với bọn các cô nên Dạ Trạch dự kiến sẽ ăn vạ ở phòng cô ít nhất là đến hết mùng năm, còn phòng anh sẽ nhường lại cho ba mẹ.
Về chuyện nam nữ thụ thụ bất thân này cô cũng định ý kiến với dì Hàn, song suy đi tính lại vẫn không tránh được, dù sao thân là một nửa chủ nhà vẫn nên chiều theo ý khách nhân mới phải. Thà tự nguyện chung phòng với anh còn đỡ hơn để nàng bỏ thuốc cho hai người XXOO lần nữa. Chính vì vậy, thời gian một nhà bọn họ ăn cơm, cô lúi húi dọn gọn phòng ốc của cô và Dạ Trạch, chuyển đồ của anh sang phòng mình trước.
Thời điểm kết thúc bữa trưa, Lam Uyên bắt đầu trèo lên giường đánh cờ với Chu Công.
Cõ lẽ do cô nghĩ linh tinh vớ vẩn nhiều nên ngủ không được liền giấc lắm, nhắm mắt lại là một tràng phong cảnh hỗn độn ồn ào đứt quãng. Sau đó, Lam Uyên không chịu được nữa mới tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã năm giờ chiều, vội đứng dậy vơ đại một bộ quần áo đi tắm.
Sau đó, Lam Uyên biết được tại sao IQ của cô không cao bằng người khác...
Bởi vì mỗi khi tắm cô luôn ngâm cả một bồn xà phòng lớn. Mà xà phòng chính là chất rửa trôi, rửa bay cả IQ 2000 của cô rồi! Nhưng mà Lam Uyên vẫn thích rửa trôi não của mình. Đây là chuyện tốt mà, có phải không? IQ của cô rớt xuống ống cống, trở thành thức ăn chất xám bổ dưỡng cho đám sinh vật dưới đó thưởng thức... Tính ra cô đã làm Thánh mẫu khai sáng tri thức chúng sinh được một phần bốn cuộc đời rồi đấy!
Quá vui mừng sau khi lĩnh ngộ chân lý mới, Lam Uyên ngẩn người rồi ngủ quên luôn trong bồn tắm.
Buổi trưa không thấy vợ tương lai ăn gì nên Dạ Trạch quyết định bữa tối phải ép cô ăn thật nhiều. Kết quả, chờ tới gần bảy giờ tối Lam Uyên chưa ra khỏi phòng một bước. Vốn dĩ anh định tìm chìa khóa dự phòng mở cửa nhưng sau lần XXOO trước cô rất cảnh giác đem chìa khóa sơ cua hủy đi luôn, chỉ để lại một chiếc duy nhất, còn hùng hồn tuyên bố: "Cùng lắm là tôi kẹt trong này tới chết thôi~ Khi đó tôi mà chết thì đều là lỗi của cậu!".