- Đường Thụy, giao người ra đây!
Câu này thì Lam Uyên hiểu. Mặc dù đoán được thân phận cô có chút bất thường, song cũng không đến mức phải để tần này người bắt đi chứ?
Đường Thụy ngược lại cảm thấy rất bình thường, im lặng đứng sau lưng Lam Uyên chờ cô dọn đường.
Bảy gia tộc vòng trong vòng ngoài chỉ trực lao đến kết thân với Văn Gia. Hiện tại chỉ có Thẩm Gia ra mặt chặn đường còn may, chỉ sợ lâu hơn chút nữa, tin tức Nhã Ly thoát khỏi buồng tái sinh loan rộng, cả hai muốn đi cũng không nổi.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đuổi đến. Xa xa sau đặc nhiệm Thẩm Gia lại tới mấy hàng ngũ quân phục khác màu.
Lam Uyên nhíu mày:
- Cho dù bị bắt, nhất định không thể rơi vào tay Thẩm Trác Nghiêm.
Đương Thụy chép miệng:
- Cô còn biết phân phải trái đúng sai cơ đấy?
- Nói thừa, chiếm tiện nghi của lão nương, lão nương có ngày giết chết hắn!
- Được, nằm trên giường chờ em giết tôi! _ Thẩm Trác Nghiêm đột ngột xuất hiện sau lưng Lam Uyên lên tiếng, khiến hai cô gái giật thót, cảnh giác xoay người lại.
Đường Thụy không phải kẻ thù với Thẩm Trác Nghiêm. Bất quá, quan hệ chính là tử địch, gặp nhau liền muốn đánh tới ngươi chết ta sống. Lam Uyên trước khi cũng cảm giác đối địch như vậy, song ở Thượng Hải làm đồng nghiệp một thời gian liền giảm bớt, thậm chí có chút hảo cảm, muốn coi anh ta là bạn bè. Sau đó ở châu Âu gặp hắn, bị lừa đi ăn tối, cuối cùng lên máy bay trở về đảo, sắp hạ cánh mới tỉnh khỏi hôn mê. Tỉnh rồi lại bị hắn trước mặt Dạ Trạch dùng sức khuấy đảo hôn, tiếp tục hôn mê.
- Thẩm Trác Nghiêm, ngươi dám? - Dạ Trạch rẽ đường giữa đám lính đặc nhiệm đi đến, ánh mắt như muốn hành hạ hắn sống không bằng chết.
- Sao lại không dám? Ta là người đàn ông của bé con, có phán quan chứng giám.
Rất tự giác, Lam Uyên đứng nép về sau lưng Dạ Trạch, ánh mắt khinh bỉ đối lại Thẩm Trác Nghiêm. Cục diện như quần què cô quan tâm sao? Cô chỉ quan tâm con hàng họ Dạ muốn lập bao nhiêu xưởng dấm nữa mà thôi!